Lúc mọi người đang cười đùa, màn hình điện thoại của Thẩm Thanh Lan sáng lên.
Thấy tên người gọi đến, nét mặt Thẩm Thanh Lan hơi khựng lại. Cô khẽ chống tay vào thành giường, nhẹ nhàng đáp người xuống. Mấy người trong phòng đã quen với chuyện này từ lâu.
Thẩm Thanh Lan cầm điện thoại, đi thẳng ra ngoài ban công, thuận tay đóng cửa lại.
“A lô.” Giọng nói du dương truyền qua điện thoại, lọt vào tai Phó Hoành Dật.
“Ngủ chưa?” Phó Hoành Dật hỏi.
Quay đầu nhìn hai người trong phòng lại ồn ào, Thẩm Thanh Lan lắc đầu. Sau đó cô mới kịp nhớ ra là người đối diện không nhìn thấy.
“Vẫn chưa.”
Nghe thấy tiếng ồn ào loáng thoáng trong điện thoại, Phó Hoành Dật đoán, “Em ở trường à?”
“Vâng.”
“Sao không về nhà? Do ở không quen sao?”
“Không ạ. Chỉ là mấy hôm nay, trong trường còn có chút việc, ở trong ký túc xá sẽ tiện hơn thôi.” Thẩm Thanh Lan giải thích, cũng không nói đến chuyện cô ngủ một đêm trong căn hộ, kết quả lại vì hơi thở xa lạ của Phó Hoành Dật quanh quẩn trong phòng khiến mình mất ngủ. Cô lại không muốn về nhà họ Thẩm, bèn dứt khoát đến ký túc xá ở.
Phó Hoành Dật không hỏi đến cùng, chỉ ừ một tiếng thản nhiên.
Thẩm Thanh Lan để điện thoại ra xa, nhìn giờ trên màn hình, “Anh vừa về à?”
“Ừ, tháng sau diễn tập quân sự, còn có đợt tuyển lính mới, nên dạo này hay về trễ.” Thật ra hôm nay Phó Hoành Dật đã về sớm hơn thường ngày rồi. Một tuần qua, ngày nào cũng phải hơn mười hai giờ, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596456/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.