Chương trước
Chương sau
Từ sau hôm bị Thẩm lão thái vạch trần, Thẩm Hi Đồng đã đàng hoàng hơn nhiều. Tuy rằng mỗi ngày vẫn đến thăm hỏi Thẩm lão thái, nhưng cũng không nán lại lâu, thường chỉ nói mấy câu liền đi. Thẩm lão thái cũng không để ý.
Thẩm Thanh Lan vẫn ở bên cạnh Thẩm lão thái, trò chuyện với bà mỗi ngày như trước, hoặc đôi khi chỉ cầm một quyển sách mà bà thích, ngồi ở bên cạnh đọc cho bà nghe.
Thế nhưng Thẩm Thanh Lan lại nhận ra bà nội thường nhìn cô với ánh mắt đượm vẻ u sầu.
“Lan Lan, chỉ e bà nội không thể đợi được đến ngày cháu kết hôn sinh con rồi.” Ngày hôm đó, Thẩm Thanh Lan đang định đọc sách cho Thẩm lão thái nghe, thì bà lại nắm tay cô nói như vậy.
Thẩm Thanh Lan nở nụ cười nhạt, đáp: “Bà nội, bà nói gở gì vậy, trước đây, lúc vào chùa thắp hương chẳng phải chúng ta đã coi số mạng một lần rồi sao? Đại sư đã nói kiếp này bà nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, sống được đến hết tuổi thọ còn gì.”
Thẩm lão thái cười nói, “Lời của lão hòa thượng già lừa đảo mà cháu cũng tin à.”
“Cháu cảm thấy hòa thượng già kia không lừa cháu đâu, bà nội của cháu chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Thẩm lão thái mỉm cười, vỗ mu bàn tay của Thẩm Thanh Lan, “Cháu ấy à, chỉ biết dỗ cho bà vui thôi. Nhưng Lan Lan à, sức khỏe bà không thể kiên trì đến ngày sống lâu trăm tuổi được. Đời này bà không có nguyện vọng nào khác, chỉ hy vọng Lan Lan của bà gặp được một người đàn ông có thể thương yêu che chở cho cháu, như vậy thì bà nội có chết cũng nhắm mắt.”
Nghe Thẩm lão thái nói vậy, trong lòng Thẩm Thanh Lan buồn bã, mắt đỏ hoe, “Bà nội...”
Thẩm lão thái thở dài, nhẹ nhàng vỗ lưng Thẩm Thanh Lan, dỗ dành cô như khi còn bé.
Tối đến, Phó Hoành Dật về ký túc xá từ sân tập huấn. Hôm nay là ngày đầu tiên huấn luyện tân binh, anh thân là đội trưởng kiêm Tổng huấn luyện viên nên phải có mặt.
Nhìn điện thoại vẫn nằm im trong ngăn tủ, mặt Phó Hoành Dật hiện lên vẻ bất lực.
Anh nghĩ cũng đã lâu chưa gọi về cho ông nội, bèn gọi một cuộc về nhà.
“Ông nội.”
“Hành Dật à.” Giọng nói già nua của ông Phó vang lên từ đầu dây bên kia.
Phó Hoành Dật dừng lại một lúc, đưa điện thoại tới trước mặt nhìn dãy số trên màn hình, đúng là số điện thoại nhà mà.
“Cháu có gọi cho con bé Thanh Lan không?” Phó lão gia hỏi.
Tim Phó Hoành Dật liền trầm xuống, giọng nói của ông cụ hơi lạ, khiến anh mơ hồ có linh cảm không hay.
“Không ạ, ở nhà xảy ra chuyện gì sao?”
“Nhà mình thì có chuyện gì được chứ, là nhà của ông Thẩm ấy. Sáng nay bà Thẩm đã hôn mê, được đưa vào bệnh viện cấp cứu rồi, mặc dù đã được cứu, nhưng lần này tình hình không tốt lắm, chỉ e khó lòng qua nổi. Hôm này chú Thẩm từ trong quân đội đã chạy về rồi. Cháu có rảnh thì gọi cho con bé Thanh Lan một cuộc. Nó rất gần gũi với bà nội, chỉ sợ đây sẽ là cú sốc lớn với nó.”
Tim Phó Hoành Dật rơi thẳng xuống đáy cốc, trong đầu anh liền nhớ lại bóng hình lạnh lùng cao ngạo của Thẩm Thanh Lan.
Cúp điện thoại của Phó lão gia rồi, Phó Hoành Dật nhìn tên của Thẩm Thanh Lan trên di động, sau đó ấn nút gọi.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói du dương nhưng mệt mỏi của Thẩm Thanh Lan vang lên từ đầu dây bên kia, khiến trái tim của Phó Hoành Dật tự nhiên nhói đau.
“A lô.”
“Tôi là Phó Hoành Dật.”
“Tôi biết.”
Sau đó hai người đều im lặng, bầu không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
“Có chuyện gì sao?” Cuối cùng vẫn là Thẩm Thanh Lan hỏi trước. Hôm nay cô đợi trong bệnh viện cả một ngày, mới vừa trở về chuẩn bị lấy quần áo đi tắm.
“Em có khỏe không?” Phó Hoành Dật hỏi.
Thẩm Thanh Lan hơi khựng lại, “Tôi vẫn khỏe, cảm ơn.”
“Nếu như có chuyện, lúc nào cũng có thể gọi cho tôi.”
“Vâng.”
Hai người lại không nói gì.
Ngay khi Thẩm Thanh Lan đang định cúp điện thoại, cô chợt nhớ tới gương mặt đầy tình thương của Thẩm lão thái, sau đó thốt lên.
“Anh có đồng ý lấy tôi không?”
Nói xong cô mới nhận ra mình vừa nói gì, có điều lời cũng đã nói rồi, chỉ có thể chờ xem đối phương phản ứng thế nào. Nhưng đợi mãi cũng không nghe anh trả lời lại, lý trí trở về, cô bèn lạnh nhạt nói, “Xin lỗi, tôi đường đột rồi.”
“Chờ một chút.” Phó Hoành Dật lên tiếng, “Vừa rồi em nói nghiêm túc à?”
Thẩm Thanh Lan nắm chặt điện thoại, mắt nhìn xuyên qua bóng tối về phía xa xa, “Vâng.”
“Em nên biết, tôi là quân nhân. Nếu em kết hôn với tôi, chỉ cần tôi không đồng ý thì sau này em sẽ không thể ly hôn với tôi được. Nếu vậy, em vẫn bằng lòng kết hôn với tôi chứ?” Phó Hoành Dật nói rất nghiêm túc.
“Tôi bằng lòng.”
“Nghĩ kỹ chưa?”
“Nghĩ kỹ rồi.”
“Được, đêm nay tôi sẽ viết báo cáo gửi cho cấp trên. Chậm nhất là trưa mai, tôi nhất định sẽ trở về, em chuẩn bị chứng minh thư và hộ khẩu đi. 12 giờ trưa mai, gặp nhau ở cửa Cục Dân chính.”
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, tay Thẩm Thanh Lan buông thõng xuống. Cô cũng không biết quyết định này của mình là đúng hay sai. Chỉ là thấy bà nội hấp hối, cô không đành lòng để cho người mình yêu thương ra đi được không an lòng.
Thẩm Thanh Lan rất biết ơn vì Phó Hoành Dật đã phối hợp, thậm chí anh còn chẳng hỏi nguyên do lấy một câu.
Thẩm Thanh Lan vào phòng của ông bà nội. Hôm nay Thẩm lão gia cũng đã vất vả cả ngày trong bệnh viện, tuy rằng đã muộn rồi, ông cũng rất mệt mỏi, nhưng lại chẳng hề buồn ngủ.
“Ông nội, ông ngủ chưa ạ?” Cửa phòng bị gõ, sau đó Thẩm Thanh Lan xuất hiện ở cửa.
Thẩm lão gia vẫy tay, nói “Vào đi.”
Thẩm Thanh Lan ngồi bên giường, “Ông nội, sao ông vẫn chưa ngủ?”
“Người già mà, ngủ ít hơn thôi.” Gương mặt của Thẩm lão gia đượm vẻ mệt mỏi, trong mắt còn ẩn chứa nỗi buồn.
“Ông nội, Thanh Lan muốn xin ông một việc, hy vọng ông sẽ đồng ý.” Thẩm Thanh Lan chần chừ lên tiếng, không dám chắc Thẩm lão gia sẽ đồng ý chuyện này.
“Chuyện gì, cháu nói đi.”
“Cháu muốn kết hôn với Phó Hoành Dật, ngay trong ngày mai.”
“Vớ vẩn.” Cô vừa dứt lời, Thẩm lão gia liền quát lớn, đây là lần đầu tiên trong qua bao năm qua ông nghiêm nghị trách mắng cháu gái mình.
Thẩm Thanh Lan quỳ xuống đất, nhìn Thẩm lão gia với vẻ mặt kiên cường, “Xin ông nội tác thành.”
Thẩm lão gia trợn mắt nhìn cháu gái, lửa giận hiện rõ, hiển nhiên là rất tức giận
Thẩm Thanh Lan quỳ dưới đất, không hề nhúc nhích. Hai ông cháu không ai lên tiếng, căn phòng rơi vào yên lặng.
“Cháu có biết mình đang làm cái gì không?” Thẩm lão gia thấp giọng khiển trách, không nén được sự tức giận.
“Thanh Lan biết, chuyện này không phải là quyết định nông nổi của cháu, mà cháu đã suy nghĩ cặn kẽ.”
“Thối lắm.” Thẩm lão gia giận sôi lên, “Cháu mới gặp Phó Hoành Dật có vài lần, cháu muốn kết hôn với nó, vậy có biết nó là hạng người gì không? Cháu hiểu gì về nó không?”
“Cháu tin tưởng ánh mắt của ông nội, người có thể khiến ông nội tán thưởng thì chắc chắn là không tệ.”
“Thẩm Thanh Lan, ông thấy cháu điên rồi, cháu có biết Phó Hoành Dật lớn hơn cháu bao nhiêu tuổi không? Cháu có gọi nó một tiếng chú cũng không quá đâu.” Thẩm lão gia tức đến nỗi râu dựng đứng, mắt trợn to, nhìn đứa cháu gái này chằm chằm.
“Ông nội, xin ông tác thành.”
Thẩm Thanh Lan không nói lời nào, quỳ dưới đất, ánh mắt kiên cường.
“Thẩm Thanh Lan, ông cho cháu biết, cháu dẹp cái ý định này đi, ông sẽ không đồng ý chuyện này đâu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.