Thẩm Thanh Lan đưa Phó lão gia đến cổng đại viện. 
“Cô bé, cảm ơn cháu, thật sự cảm ơn cháu, nếu hôm nay không gặp cháu thì lão già này phải mất mặt rồi.” Phó lão gia nhìn Thẩm Thanh Lan, mặt mày rạng rỡ. 
“Ông không cần khách sáo như vậy đâu, dù sao cháu cũng phải về nhà mà.” Giọng Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng. Phó lão gia chỉ cho rằng cô khiêm tốn chứ không nghĩ sâu về ý trong lời Thẩm Thanh Lan nói. 
Mãi đến khi Thẩm Thanh Lan đi cùng ông vào cửa đại viện, mà vệ sĩ ở cửa không cản lại, lúc này Phó lão gia mới giật mình. 
“Cô bé, cháu cũng ở đây à?” 
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Ông ở tòa nhà nào, để cháu đưa ông về ạ.” 
Phó lão gia nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Thanh Lan mà không nhớ ra được ở đây có ai như vậy, chẳng lẽ là họ hàng nhà ai đến ở tạm à? 
“Cháu này, nhà cháu ở đâu thế?” Phó lão gia không trả lời, hỏi ngược lại. 
Sau đó ông mới biết Thẩm Thanh Lan là đứa cháu gái thất lạc rồi tìm lại được của ông bạn già. 
Phó lão gia ở trong đại viện, còn Thẩm Thanh Lan mới trở về ba năm trước, theo lý thì Phó lão gia không thể không biết cô, nhưng mấy năm qua sức khỏe Phó lão gia không được tốt lắm nên vào Nam an dưỡng, vừa về thành phố tuần trước. 
Biết Thẩm Thanh Lan là cháu gái của ông bạn già họ Thẩm, ông lại càng thích Thẩm Thanh Lan hơn, còn cảm thấy thương tiếc. Khi cô còn bé, ông cũng đã thật lòng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/260289/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.