“Cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên về thôi. Cảm ơn anh Vệ đã chiêu đãi.” Vu Hiểu Huyên nhận ra không khí bữa cơm đã đông cứng lại, bèn mở lời phá tan sự im lặng. Thẩm Thanh Lan đứng dậy, lời của Vu Hiểu Huyên thật hợp ý cô. Con người Vệ Lâm cũng chẳng lịch thiệp như anh ta vẫn tỏ vẻ. Thật ra anh ta là người vừa nhỏ nhen, lại vừa sĩ diện. Lời nói vừa rồi của Thẩm Thanh Lan đã làm anh ta xấu mặt. Vốn anh ta chỉ thấy hứng thú với Thẩm Thanh Lan, nhưng giờ đã chuyển thành căm hận cô. Anh ta kéo tay Thẩm Thanh Lan lại, nở nụ cười có vẻ ngả ngớn, “Cô Thẩm, vội đi như thế à? Chúng ta vừa mới ăn cơm trưa xong mà, còn lâu trời mới tối, chẳng bằng tới nơi khác chơi tiếp nhỉ?” Thẩm Thanh Lan cụp mắt, nhìn bàn tay to đang nắm cổ tay mình, đôi mắt ánh tia lạnh. “Tên nhóc này thật chẳng phong độ gì, cũng chỉ là từ chối thôi mà đã không chịu buông tha con gái nhà người ta.” Vẻ mặt Hàn Dịch như đang xem kịch vui. Bàn của họ nằm chéo góc bàn Thẩm Thanh Lan, chỉ cách nhau một bàn, tuy rằng không cố tình nghe lỏm nhưng vẫn nghe được rõ những lời mà mấy người họ vừa nói. “Không biết Thẩm đại tiểu thư sẽ xử lý tình huống này thế nào.” Ánh mắt của Hàn Dịch tràn đầy hứng thú. Anh ta vẫn rất có hứng với cô Đại tiểu thư ít xuất hiện của nhà họ Thẩm này, chỉ có điều chưa có cơ hội tiếp xúc. Ai bảo phía trên tiểu thư nhà họ Thẩm còn có một ông anh cuồng em gái như Thẩm Quân Dục chứ. Anh ta bảo vệ cô em gái này kín kẽ vô cùng. Lần duy nhất thấy Thẩm Thanh Lan là lần anh ta tới tìm Thẩm Quân Dục rồi vô tình gặp được. Mà lần đó cũng chỉ nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Lan thôi, sau đó đã bị Thẩm Quân Dục cảnh cáo rồi. Một thời gian dài sau đó, ánh mắt Thẩm Quân Dục nhìn anh ta vẫn còn đầy phòng bị. Phó Hoành Dật không để ý đến lời nói của Hàn Dịch, tuy mắt vẫn nhìn vào ly nước trước mặt nhưng sự chú ý đã vô thức rơi vào bàn đằng sau. Chẳng hiểu sao, đôi mắt của Thẩm Thanh Lan lại khiến cho anh có cảm giác như đã từng quen biết. “Vệ Lâm, anh buông tay ra.” Thẩm Thanh Lan còn chưa nói gì, Vu Hiểu Huyên đã nổi giận trước. Vệ Lâm cũng chẳng thèm để ý Vu Hiểu Huyên, vẫn nhìn Thẩm Thanh Lan chăm chú. Thẩm Thanh Lan khẽ cử động, tránh tay của Vệ Lâm ra, “Anh Vệ, trước mặt mọi người, xin anh tự trọng.” Tuy đây không phải là nhà hàng cao cấp nhưng cũng được xem là khá tốt. Lúc này lại đang giờ ăn trưa, có không ít người trong nhà hàng. Sự ồn ào bên này đã khiến một nhóm người chú ý tới. Vệ Lâm sĩ diện nên tất nhiên không muốn mất mặt trước mọi người, nhưng lại không muốn buông tha cho Thẩm Thanh Lan như thế. Anh ta không biết thông tin liên lạc của Thẩm Thanh Lan, muốn tìm cô cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Vệ Lâm thu biểu cảm trên mặt lại, mỉm cười, “Cô Thẩm, hà tất phải xa cách như vậy, mọi người đã quen nhau thì đều là bạn. Đã là bạn, để lại cách liên lạc cũng là chuyện rất bình thường, cô nói có đúng không?” “Chắc là tôi và anh không làm bạn được rồi. Đây là tiền bữa trưa, tôi nghĩ chia đôi sẽ hợp với chúng ta hơn.” Thẩm Thanh Lan lấy mấy tờ tiền trong túi ra, đặt xuống bàn. Vệ Lâm nhìn mấy tờ tiền trên bàn, chỉ thấy chướng mắt vô cùng, điều này quả thực khiến anh ta cảm thấy nhục nhã. Cuối cùng anh ta cũng không giữ nổi vẻ lịch thiệp nữa, thậm chí còn quên mất lúc này vẫn đang ở nơi công cộng. Anh ta nắm lấy tay Thẩm Thanh Lan, gằn giọng nói, “Xem ra cô Thẩm không nể mặt Vệ Lâm tôi rồi.” Mặt Vu Hiểu Huyên biến sắc, rất khó coi. Cô trợn mắt nhìn Vệ Lâm với vẻ không thể tin nổi, dường như trên đời này chẳng còn ai không biết xấu hổ như thế nữa. Sự lạnh lẽo trong ánh mắt Thẩm Thanh Lan nặng dần. Ngay lúc cô đang cân nhắc xem ra tay ở nơi công cộng có rước phải phiền phức không cần thiết hay không thì, một bàn tay đã nắm lấy cổ tay cô. Sau đó, một bàn tay to khác ôm ngang hông cô, cả người Thẩm Thanh Lan cứng đờ, sự lạnh lẽo trong mắt cũng lập tức biến mất. “Anh đang làm phiền vị hôn thê của tôi đấy, đã được tôi đồng ý hay chưa?” Giọng nam trầm thấp vang, chỉ là giọng nói này chứa đầy sự lạnh lẽo. Ánh mắt của mọi người dừng lại ở người đàn ông đang ôm Thẩm Thanh Lan. Lúc thấy rõ vẻ ngoài của anh thì đều khẽ giật mình, phải nói đây là một người đàn ông rất đẹp trai. Thẩm Thanh Lan nghiêng người, trông thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông này thì mắt ánh lên vẻ kinh ngạc, thì ra là anh ta. “Hừ, anh nói cô ấy là vị hôn thê của anh thì có nghĩa là như thế thật à. Nếu cô ấy là vị hôn thê của anh thì sao còn ra ngoài xem mắt chứ.” Vệ Lâm nói nhưng ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Lan lại mang theo vẻ khinh thường, dường như đang nhìn một thứ gì đó rất bẩn thỉu. Tuy thua khí thế oai phong của Phó Hoành Dật, nhưng thua người chứ không thua trận, lại đang ở nơi công cộng, để xem người đàn ông này dám làm gì hắn. Ồn ào bên này đã khiến người trong nhà hàng chú ý, ánh mắt mọi người cố ý hay vô tình đều rơi vào Thẩm Thanh Lan. Người đàn ông đẹp trai sánh đôi với cô gái đẹp tuyệt trần, là nữ thì ai cũng ghen tị, nhất là ai có bạn trai đang nhìn Thẩm Thanh Lan với ánh mắt kinh ngạc vì cái đẹp thì đều mắng thầm một tiếng “hồ ly tinh“. Lại nghe lời Vệ Lâm nói, bọn họ càng cảm thấy Thẩm Thanh Lan đúng là chẳng đứng đắn gì, đã có chồng chưa cưới mà lại còn ra ngoài mèo mả gà đồng. “Thanh Lan nào có ra ngoài xem mắt, cô ấy đi theo giúp tôi. Cái tên này, anh có biết xấu hổ không thế, thấy Thanh Lan đẹp liền quấn lấy người ta không chịu buông, chẳng biết tự nhìn lại bản thân mình.” Vu Hiểu Huyên nổi giận, tính tình của cô xưa nay rất tốt, nhưng hễ động đến chuyện liên quan tới Thanh Lan thì lại dễ tức giận, nhất là khi người khác ức hiếp Thanh Lan. Lời giải thích của Vu Hiểu Huyên cũng bóc mẽ Vu Lâm luôn. “Sao em ra ngoài mà cũng chẳng nói với anh một tiếng, vẫn còn giận anh à?” Phó Hoành Dật nói, mắt nhìn Thẩm Thanh Lan đầy vẻ dịu dàng yêu chiều, còn có vẻ bất đắc dĩ, như thể đang nhìn một đứa trẻ giận dỗi vậy. Dù Thẩm Thanh Lan biết đối phương giả vờ nhưng khóe miệng vẫn không nén được mà khẽ giật, người đàn ông này… “Có việc nên ra ngoài, lần sau nhất định sẽ nói trước với anh.” Người ta đã tới giúp thì Thẩm Thanh Lan cũng sẽ không vạch trần mà phối hợp với anh ta. “Vị tiên sinh này, xin anh sau này đừng có làm phiền vợ chưa cưới của tôi nữa. Cô ấy khoan dung, không so đo với anh, nhưng tôi không dễ nói chuyện như vậy đâu. Nếu anh còn dám quấy rầy cô ấy thì lần tới, tôi sẽ không khách khí với anh như vậy nữa.” Phó Hoành Dật nhìn Vệ Lâm, giọng điệu nghiêm túc. Sự lạnh lẽo trong đôi mắt kia như đao kiếm chém lên người Vệ Lâm. Vệ Lâm vốn muốn nói gì đó, nhưng trông thấy đôi mắt lạnh lẽo đó liền ngậm miệng, trực giác mách bảo với anh ta rằng người đàn ông này không có đùa. Hàn Dịch ngồi trên ghế trợn mắt há mồm quan sát mọi chuyện, nhất định anh ta đã nhìn ra trò giả dối này của Phó Hoành Dật. Phó Hoành Dật không để ý tới Vệ Lâm nữa mà kéo Thẩm Thanh Lan đi thẳng ra khỏi nhà hàng. Vu Hiểu Huyên thấy thế bèn vội xách túi đuổi theo, để lại mình Vệ Lâm đứng nguyên đó, sắc mặt tím xanh trắng lẫn lộn. À, còn có một người nữa, chính là Hàn Dịch đã bị Phó Hoành Dật quên béng đi mất. Hàn Dịch đưa tay vuốt cằm, nhìn bóng lưng người bỏ đi kia, đáy mắt dần ánh lên vẻ hứng thú.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]