Gương mặt của Cố Thư ngày càng u ám, phẫn nộ hét vào mặt nhân viên phục vụ: “ Cút!”
LEEUUU
B.UEHU
Ân Hàn Tín vừa rời khỏi nhà hàng Chung Tình liền gọi điện thoại về cho nhà họ Ân,
xác nhận rằng tối nay Trương Uyển Du đã đến biệt thự nhà họ Ân. Sau khi cúp điện thoại, điện thoại cá nhân của anh ta lại một lần nữa vang lên. Là Nguyên Lăng gọi điện đến. “ Có việc gì?” Ân Hàn Tín lạnh lùng buông ra ba từ. "Sao lại lạnh nhạt thế này, là ai đã chọc cho cậu tức giận rồi?” "Có gì thì nói nhanh!” Giọng nói của Ân Hàn Tín u ám giường như đã chạm tới ranh giới của cơn thịnh nộ. Nguyên Lăng nhanh chóng nói ngay: " Lão đại vừa từ nước ngoài trở về, hai người chúng tôi đang ngồi ở Xuân Giang Hoa Nguyệt, Hải Thành tam thiếu chúng ta đã lâu lắm rồi chưa gặp mặt, qua đây cùng uống chút rượu đi?” Vốn dĩ Ân Hàn Tín có ý muốn từ chối. “Được!”
Nhà hàng Xuân Giang Thu Nguyệt Ân Hàn Tín bước đến căn phòng riêng, vừa đầy cửa đi vào đã bị Nguyên Lăng kéo
một phát vào trong.
“Lão nhị, cậu cuối cùng cũng tới rồi, uống rượu, uống rượu đi” Ân Hàn Tín đón lấy ly rượu mà Nguyên Lăng đưa cho, ngửa mặt một hơi uống cạn.
Trên sofa có một người con trai đang ngồi, khuôn mặt anh tú điển trai, khí chất nho
nhã mị lực cuốn người.
Ánh mắt sắc bén của anh ấy nhanh chóng quét ra động tác uống rượu dứt khoát của Ân Hàn Tín. Hạ Đồng Niên cười bất chính, nói: "Lão nhị của chúng ta xem ra hôm nay đang rất vui, nào, hai người chúng ta cùng uống một ly”. Ân Hàn Tín một chữ cũng không nói liền cầm ly rượu lên cùng Hạ Đồng Niên chạm"
cạch “ một cái.
Không lâu sau, Nguyên Lăng không uống được nữa vì tửu lượng kém, say tới nỗi nằm trên sofa mà ngủ luôn được, tiếng ngáy của cậu ta không khác gì tiếng sấm. Hạ Đồng Niên cả mặt hiện lên vẻ khó chịu lấy chân đá một nhát làm cho Nguyên
Lăng lăn ra xa hơn.
Nguyên Lăng say rượu hoàn toàn không hề biết là Hạ Đồng Niên đã đá mình, cậu
chuyển sang một tư thế thoải mái hơn lại ngủ tiếp.
Hạ Đồng Niên thu lại ánh mắt của mình trên người Nguyên Lăng, lại tiếp tục cùng
Ân Hàn Tín chạm ly. Nhìn thấy ánh mắt tối sầm của Ân Hàn Tín, Hạ Đồng Niên nhấp một ngụm rượu. “ Tôi thấy cậu hôm hay như người mất hồn, trong lòng có tâm sự chăng?” Ân Hàn Tín “Ừ” một tiếng.
“ Vậy để tôi đoán thử xem nào, là vì... nữ nhân?”
Ân Hàn Tín không một lời phản bác, chỉ ngẩng mặt uống một hơi hết rượu trong ly. Hạ Đồng Niên thấy Ấn Hàn Tín im lặng không nói gì, lắc đầu khoái trí. “ Không ngờ là lão nhị thủ thân như ngọc của chúng ta đã động lòng nhi nữ rồi.”
Hạ Đồng Niên hứng thú hỏi:
“ Trong cái bộ dạng này của cậu, là bị làm ngơ rồi, có cần người anh em này giúp cậu ra vài chiêu không?”
Ân Hàn Tín liếc xéo Hạ Đồng Niên một cái, lạnh lùng nói ba chữ : " Tôi không cần”
Hạ Đồng Niên: ..........” “Không hề có chút kinh nghiệm trong việc yêu đương, lại không cần người khác giúp đỡ, cậu có làm được không?” Ân Hàn Tín đột nhiên hỏi một câu: “Dạo gần đây công ty của cậu hợp tác với tập đoàn Kim Cương sao?”
“Đúng vậy, hợp tác cùng làm một hạng mục, sao đột nhiên cậu lại hỏi cái này?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]