Cô may vá rất thuận tay, đột nhiên cảm thấy mình giống như Chức Nữ chuyển thế, người có thể may vá mọi thứ trên đời và dệt nên những đám mây đầy màu sắc. Cô sặn dò Giang Hải Thụ: "Không phải cậu nói ống quần jean không vừa sao? Để tôi sửa cho."
Giang Hải Thụ "thụ sủng nhược kinh", cung kính đưa cô chiếc quần mới của mình. Cậu ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ, vừa đọc từ vựng vừa nhìn Trần Tê xâu kim.
"Du..."
"Cậu dám đọc "Du Tử Ngâm", tôi đánh cậu!"
"Ăn xong nằm trên ban công phơi nắng cũng tốt!" Giang Hải Thư nhanh chóng thay đổi giọng điệu, một lúc sau mới hỏi: "Cô có thích bài "Mẹ" của Thư Đình không? Trong bài thơ có một từ đồng âm với tên của cô - "Mẹ ơi, để giữ hình bóng mờ nhạt của mẹ, dù tia nắng ban mai đã mang mộng cắt thành mây khói, con vẫn không dám mở mắt thật lâu, con vẫn trân trọng chiếc khăn quàng đỏ tươi..."
"Tôi ghét từ đồng âm này. Đọc tiếp đi rồi cậu sẽ nhận được một chiếc khăn quàng đỏ với máu mũi."
"Cô Trần à, tôi nhớ rõ cô rất am hiểu thơ ca. Có một năm tại lễ khai mạc Liên hoan phim sinh viên, người dẫn chương trình yêu cầu cô ứng biến, cô đã ngâm bài "Cảm giác" của Cố Thành. Tôi cảm thấy thơ rất hay, cô cực đỉnh!"
Trần Tê tự giễu cười nói: "Tôi đã sớm quên. Còn có cái gì mà ngẫu hứng biểu diễn, đều có kịch bản hết. Thơ cũng là do quản lý chuẩn bị trước đó, tôi học nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-dau-kim/2510578/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.