"Có lẽ vậy... Cha tôi nhỏ hơn mẹ tôi năm tuổi. Mọi người đều cười nhạo ông ấy vì lấy một cô gái già. Ông ấy chỉ thích mẹ tôi. Khi còn trẻ, bố tôi rất chu đáo và nhiều tham vọng. Ông ấy làm gì mẹ tôi cũng ủng hộ. Ông ấy nhận khoán rừng núi thì mẹ tôi khai khẩn đất hoang, ông ấy chạy hàng thì mẹ tôi làm hậu hậu cần, ông ấy định xây dựng một trang trại nuôi ngựa, mẹ tôi giúp nuôi ngựa, một bên nuôi con, một bên chăm thú y chuyên nghiệp, nuôi dưỡng, chữa bệnh, đỡ đẻ cho ngựa đều giỏi. Thành công của cha tôi không thể thiếu công lao lao của mẹ. Nhưng bà chưa được hưởng phúc dù chỉ một ngày. Cha tôi làm ra tiền để mua nhà và xe hơi trên thành phố để bắt đầu kinh doanh, bà ấy vẫn ở nhà chăm sóc trang trại ngựa. Bà ấy để Vệ Nhạc bên người, muốn tôi vào thành phố với cha để đi học. Vệ Nhạc là dạng như thế nào cô cũng thấy rồi đó. Mẹ tôi đã đau lòng vì em ấy cỡ nào và cảm thấy có lỗi với nó. Mẹ tôi luôn hối hận vì năm đó mải làm việc mà bỏ mặc chúng tôi, khiến Vệ Nhạc ốm nặng đến mức cháy não. Vệ Nhạc học lớp 1 tận 5 năm, ở trường bị bắt nạt và chê cười. Mẹ tôi đưa nó về nhà và tự mình dạy dỗ. Vệ Nhạc mà cô thấy bây giờ có thể nói chuyện bình thường với mọi người, tự chăm sóc bản thân cơ bản, cũng biết vài từ, không biết mẹ tôi đã tốn bao nhiêu công sức cho những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-dau-kim/2510521/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.