Cô xoay người từ chỗ cha, bước tới ôm Vệ Gia. Điều nên nói tối qua đã nói, còn phần chưa nói thuộc phạm trù "không nên". Lúc này Vệ Gia hoàn toàn khác với đêm qua, thân thể căng thẳng, bất động như tượng đá.
"Tôi đếm đến hai mươi, anh còn không có đáp lại tôi thì tôi có chút xấu hổ đó." Trần Tê ghé vào lỗ tai anh thì thầm, "Ít nhất chúng ta cũng là bạn bè."
"Thực ra... không tính."
Trần Tê một tay đẩy anh ra, mím môi dò xét ý định nói câu này của anh là gì. Vệ Gia cụp mắt xuống, vẻ mặt bình tĩnh ôn nhu như lần đầu tiên gặp mặt.
"Rất tốt, tôi hiện tại không xấu hổ." Trần Tê gật đầu. "Muốn bắt nạt tôi ư, chỉ sợ về sau cũng khó có cơ hội."
Tôn Kiến Xuyên không hái lê mà bẻ rất nhiều cành và lá. Anh cảm động trước cảnh chia tay ở đây, bước đến với một cái khịt mũi. "Tôi cũng không nỡ rời đi, tôi cũng muốn ôm cậu một cái." Nói xong, hắn một tay ôm Vệ Gia, một tay ôm Trần Tê, ba người lập thành một nhóm "Bạn thân". Trần Tê và Vệ Gia, những người đang lang thang trong thế giới của riêng họ, đã mất cảnh giác và cả hai buộc phải va chạm.
Trần Tê vô cùng tức giận, cô cố gắng hết sức để thoát khỏi xiềng xích của Tôn Kiến Xuyên, chửi rủa: "Đồ ngốc, buông tôi ra... Còn anh, đồ khốn! Hai người ôm nhau đến chết đi!"
Trần Tê tức giận rời sân. Tôn Kiến Xuyên khó có dịp cảm động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-dau-kim/2510515/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.