Tôn Kiến Xuyên đã trước một bước mở cửa xe, nói: "Tôi thích chiếc xe này, lái xe nàycòn thú vị hơn cưỡi ngựa... Tại sao tay nắm cửa lại bị gãy?"
"Này, một chiếc xe không có tay cầm còn thú vị hơn nhỉ, nó thậm chí có thể đưa ngươi lên thiên đường." Trần Tê nhận lấy mảnh vỡ của tay nắm cửa từ tay Tôn Kiến Xuyên và nói.
"Cửa khóa chắc rồi, đưa tay đóng lại là là được." Vệ Gia nói xong liền lấy khớp ngón tay xoa xoa mũi. Đây là cử chỉ nhỏ khi anh cảm thấy xấu hổ, trái tim của Trần Tê đầy tiếng chuông cảnh báo. Quả nhiên, chuyện còn tệ hơn đã đến, anh do dự nói: "Phía trước xe có thể hơi chật, là lỗi của tôi, tôi sắp xếp không tốt. Nếu không Xuyên Tử lái xe, tôi ngồi phía sau?"
Lúc này mọi người mới phát hiện, chiếc xe tải nhỏ này chỉ có một hàng ghế, bên cạnh ghế tài xế chỉ vừa đủ cho hai hành khách ngồi, người thứ ba phải đi phía sau, mà "phía sau" này chính là xe kéo.
Tôn Kiến Xuyên nói bản thân anh ấy không thể lái xe được. Anh đột nhiên có chút tuyệt vọng, nếu như tài xế chỉ có thể là Vệ Gia, còn lại hai người đi cùng đều là con gái... Anh nhìn về phía sau xe, như thể đã nhìn ra đích đến của mình trong hai giờ tới.
"Không sao, Xuyên Tử, tôi là người ngoài kế hoạch, tôi ngồi ở phía sau." Trần Tê bình tĩnh nói.
Tôn Kiến Xuyên rơi vào trận chiến giữa ý trời và lòng người, nỗi sợ hãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-dau-kim/2510502/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.