Nụ cười trên khuôn mặt anh khi anh ấy nói về những điều này thật ngốc, nhưng nó lại phát ra từ nội tâm. Có thể chính anh không nhận ra điều đó, nhưng đó là hơi ấm duy nhất anh có được từ việc hết lòng vì em gái mình. Trần Tê vừa đau lòng vừa khinh thường, nói một cách tùy tiện: "Đáng tiếc tôi không có một người anh trai như vậy. Người lớn đều coi Xuyên Tử như anh trai tôi, nhưng anh ta là kiểu gặp chuyện thì chỉ biết tìm tôi chùi đít. Khó trách Nhạc Nhạc ỷ vào anh như vậy.
"Không phải đâu. Trước khi mẹ tôi bị bệnh, Vệ Nhạc không nghe lời tôi. Em ấy thích tranh luận với tôi về mọi thứ. Người lớn cho chúng tôi hai viên kẹo. Em ấy ăn của mình, khăng khăng đòi của tôi, không cho thì khóc không ngừng. Lúc đó tôi không biết chuyện gì, không thích ăn kẹo nhưng lại ghét em khóc trước mặt mẹ, lần nào mẹ cũng nói tôi đưa cho em vì tôi là anh trai. Một lần vì giật cục tẩy, em ấy đã xé bài tập hè của tôi, cha tôi tình cờ nhìn thấy, đá Vệ Nhạc một cái. Từ nhỏ em ấy đã sợ cha, khóc không dám khóc, đêm đó lại lên cơn sốt ngất lịm đi một lúc. Cha mẹ tôi vì chuyện này mà tranh cãi không ngừng. Sau khi Vệ Nhạc hạ sốt, tôi đưa em ấy cục tẩy, em ấy lại rất vui. Nhưng sau đó cha tôi đi nửa năm không về, mẹ tôi luôn thẫn thờ ngồi bên chuồng ngựa. Kể từ đó, bất kể em ấy muốn gì, chỉ cần tôi có, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-dau-kim/2510480/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.