Trần Tê "Hừ" một tiếng. Cô không vu oan, mùi trên người anh thật sự không tươi mát, cô ngửi thấy mùi da thuộc, mùi thuốc lá, mùi xà phòng chanh, mùi mồ hôi của nam thanh niên, còn có một chút mùi đặc trưng của ngựa. Nhưng là một người nhạy cảm với mùi, cô cũng không bài xích nó, còn có chút muốn áp đảo. Chỉ là bây giờ cô sẽ không nói với anh.
"Nói thật đi, vừa rồi anh khóc sao?"
"Không."
"Nói dối, tôi có thể nghe thấy trong tiếng thở của anh không thích hợp."
"À, lúc đầu tôi hơi buồn, nhưng có người cho kẹo thì nhịn xuống."
"Anh ăn kẹo tôi cho đi!"
Lúc này, Vệ Gia chỉ có thể vuốt tóc cô, thành thật lấy ra viên kẹo vừa rồi để trong túi áo khoác của anh, bóc một viên bỏ vào miệng, hai mắt nhắm nghiền vì quá ngọt.
"Anh thật sự không thích đồ ngọt sao? Chẳng lẽ Vệ Nhạc nhớ lầm?"
"Hồi nhỏ tôi thích, Vệ Nhạc luôn cướp đoạt của tôi, vậy thì tôi liền không thích nữa."
"Làm thế nào thích có thể trở thành không thích?"
"Chỉ cần quên mùi là được."
Vệ Gia ngậm đường, giọng nói ngọng nghịu, hai má phồng lên, lộ ra chút trẻ con. Trần Tê tò mò nhìn chằm chằm hắn, tưởng tượng hắn khi còn bé bộ dáng như thế nào, trong lòng mềm nhũn ra từng mảnh.
"Ăn kẹo của ta thì gọi một tiếng chị đi." Cô trêu ghẹo.
Vệ Gia nhướng mi nhìn cô, ngoan ngoãn kêu một tiếng: "Chị Ga (?)!"
"Chị Ga (?) cũng là chị!" Cô cười với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-dau-kim/2510476/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.