Họ cách thôn rất xa, Trần Tê nghe thấy tiếng nước chảy, kèm theo một âm thanh nhỏ bị bóp nghẹt từ mặt đất. Phía trước hình như có một lòng sông, bên kia sông là núi Hắc Sơn. Khung cảnh này quen thuộc đến khó hiểu, quen thuộc đến mức khiến da đầu cô tê dại.
"Đây không phải là đường đi đến hang động sao?" Cô kinh ngạc nhìn người bên cạnh.
Vệ Gia nói: "Trí nhớ của cô không tồi."
Trần Tê gần như nguyền rủa. Nếu như anh ta tại một đêm tối mịt mù gió đạp trên mặt đất, cuộn mình trong hố sâu một đêm, anh chắc chắn vẫn sẽ khắc sâu trí nhớ! Trải nghiệm lần trước ở hang động thực sự quá khó quên, Trần Tê ghìm cương ngựa nói với Vệ Gia: "Anh mang tôi đến đây có ý gì? Tôi vừa nói tôi thích anh, anh định giết tôi sao?"
Vệ Gia cười nói: "Cô cũng có lúc sợ."
Anh vẫn cho ngựa đi về phía trước, chẳng mấy chốc anh ta đã dẫn trước một khoảng cách nhất định. Trần Tê tại chỗ hét lên: "Này, bên đó thực sự rất nguy hiểm!"
"Cô theo sát là được rồi." Vệ Gia xoay người vẫy cô, "Còn ngẩn ngơ làm gì, đi thôi."
Trong bóng đêm, Trần Tê nhìn không rõ vẻ mặt của anh, chỉ có thể phân biệt được hình dáng cao gầy trên lưng ngựa, lúc này, thật kỳ quái, giờ phút này anh trùng với "Tiểu Bạch Dương trên lưng ngựa" đã làm Trần Tê tan nát cõi lòng ngay lần gặp lần đầu. Đầu óc cô nhất thời nóng lên, không kiềm chế được liền ôm bụng ngựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-dau-kim/2510471/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.