Mặc dù Vệ Gia thi đỗ vào trường của Trần Tê nhưng anh không thi vào chuyên ngành hóa học mà chọn ngành y học động vật. Trần Tê hỏi anh nghĩ gì, Vệ Gia nói những ngành học cơ bản quá xa xỉ đối với anh ấy. Anh nói đùa rằng - vạn nhất cùng đường, anh vẫn có thể trở thành một bác sĩ thú y ở nông thôn với kỹ năng của mình. Bên cạnh đó, anh cũng thích giao tiếp với động vật.
Giáo sư Trần có chút thất vọng, ông từng cảm thấy tiểu tử này thiên phú cùng khí chất thích hợp học thuật. Nhưng ông cũng không bình luận về điều này mà tôn trọng sự lựa chọn của Vệ Gia. Người phản ứng nhiều nhất là Trần Tê, sau khi biết lựa chọn của Vệ Gia không tránh khỏi oán trách. Nếu muốn trở thành bác sĩ cũng được, viện y khoa ngay cạnh trường họ, nhưng tại sao lại chọn động vật và bỏ rơi con người chứ?
Trần Tê không phải một lòng một dạ thay loài người suy nghĩ. Nguyên nhân thực sự khiến cô buồn bực là Trường Cao đẳng Nông nghiệp Thú y được thành lập ngay trong phân hiệu của trường cách trụ sở chính hơn 30 cây số. Cô mong sao trông trăng đợi người đến, hai người gọi bạn cùng trường nhưng kết quả vẫn cách biệt nhau một trời một vực.
Vệ Gia sống trong trường và phải tham gia khóa huấn luyện quân sự ngay khi nhập học. Chi nhánh có cơ sở vật chất đầy đủ, khép kín, học viên ở đó nếu không có việc gì làm sẽ không đến trụ sở chính. Trần Tê uể oải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-dau-kim/2510441/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.