Sau hơn một giờ, Vệ Gia trở lại, chào đón anh là Giang Hải Thụ.
"Chú Vệ, chú về rồi. Bên ngoài nóng lắm phải không? Chú ngồi xuống nghỉ ngơi đi!" Cậu vừa nói vừa rót cho Vệ Gia cốc nước.
Vệ Gia sững sờ một chút trước sự nhiệt tình này. Anh chưa kịp liếc ánh mắt tìm kiếm xung quanh, Giang Hải Thụ đã chủ động báo cáo: "Mẹ cháu đi tắm".
Cái cảm giác mơ hồ kỳ lạ này lại xuất hiện! Vệ Gia đặt nước mà Giang Hải Thụ đưa cho xuống, Trần Tê lúc này cũng từ phòng tắm lau tóc đi ra, toàn thân ướt đẫm nước. Vệ Gia thở phào nhẹ nhõm, chờ hành động tiếp theo của cô, nhưng cô lại hỏi một câu: "Máy sấy tóc đâu?" Nghe tiếng Vệ Gia trả lời: "Hỏng rồi", cô nghẹn lời ngồi trên ghế sofa lau đầu tóc ướt.
Vệ Gia đứng bên bàn ăn một lúc lâu. Anh bận rộn cả ngày, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cũng không muốn cố gắng thêm nên kéo ghế xuống, xoa xoa khuôn mặt mệt mỏi. Cả khu vực nối giữa phòng khách và phòng ăn đều rơi vào im lặng.
Trên mặt bàn, di động của Trần Tê không ngừng sáng và rung lên, màn hình hiện thị cuộc gọi đến của Đoàn Yến Phi. Từ lúc bước vào cửa, các cuộc điện thoại đến như không gián đoạn. Cô không tắt máy, cũng không có ý định nghe, âm thanh va chạm của ốp điện thoại cùng với mặt bàn xuất hiện trong sự im lặng buồn bã này.
Vệ Gia không thèm để ý đến việc cô làm khuôn mặt lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-dau-kim/2510249/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.