Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11
Chương sau
1. Tôi tỉnh lại từ trong cơn say, vừa nhấc lớp mi giả dày cộp lên liền nhìn thấy một bóng người ở trên giường. Ký ức chợt ùa về trong nháy mắt. Tối hôm qua, tôi ăn mặc lộng lẫy tham dự tiệc sinh nhật của cậu ấm nào đó, vừa ý ngay một mỹ nam giữa một đám đàn ông quỷ quái. Mỹ nam khoác lên người chiếc áo đuôi tôm, đeo mặt nạ mắt. (là mặt nạ hóa trang, khum phải mặt nạ dưỡng mắt:))) Chân dài vai rộng, dáng người đẹp đến không thốt nên lời. Tôi tiến đến bắt chuyện, "Lễ phục hóa trang đêm nay của anh là?" Giọng anh khàn khàn, nghe có chút trong trẻo lạnh nhạt, "Ma cà rồng Dracula." Ồ, tôi liếm bờ môi đỏ mọng, càng thêm rung động. Lúc này, mỹ nam đột nhiên quay người, lộ ra nửa khuôn mặt góc cạnh tuấn tú. Thế quái nào... lại giống với tên bạn trai cũ cặn bã đã chia tay bốn năm trước của tôi vậy... Tôi hít một hơi thật sâu, xác nhận lại lần nữa. Đúng là Tần Miện... Tôi khóc không ra nước mắt. Ổn định lại tâm trạng, tôi quyết định âm thầm chạy trốn ngay lập tức. Một tay xách giày, một tay cầm túi, nhấc chân lặng lẽ bước ra ngoài cửa. Đột nhiên, phía sau vang lên một giọng nam trầm thấp. "Thế nào, muốn chạy?" Giọng điệu lười biếng tràn đầy ý cười. Tôi giật mình đứng bất động, anh nhận ra tôi? Không thể nào! Tôi nhìn lại kính mắt của mình, đảm bảo đến cả người thân cũng không nhận ra. Hay là không hài lòng với đối tượng cuộc hẹn này? Cũng đúng, tam thiếu nhà họ Tần từ trước đến giờ vẫn luôn mắt cao hơn đầu mà. "Mười vạn đủ chưa?" Suy nghĩ một chút về giá thị trường hiện tại, báo ra mức giá trần*. *Giá trần: là mức giá cao nhất. "Em lặp lại lần nữa?" Anh khẽ nâng giọng, tựa như đang nghe thấy chuyện cười. Tôi cắn răng, đây là... muốn thêm nữa? "Cũng không chênh lệch nhau là mấy, đừng có được đằng chân lân đằng đầu." (gốc là đặng tị tử thượng kiểm) Tôi vẫn chưa tỉnh rượu, giận người ta cũng chỉ giận được có nửa vời. Sau hai giây yên lặng, anh giễu cợt cười nhẹ ra tiếng. "Thấm Thấm, bốn năm không gặp, gan lớn hơn không ít nhỉ." ... Hỏng bét! Bị nhận ra mất rồi! Không kịp nghĩ gì nữa, tôi phá cửa lao ra ngoài trong chớp mắt. Sao tôi có thể quên được, Tần Miện không chỉ cặn bã mà còn là Nhị thế tổ không dễ chọc chút nào. 2. Tần Miện là cháu trai út của nhà họ Tần ở thủ đô. Bốn năm trước, gia đình sắp xếp cho anh một vị hôn thê môn đăng hộ đối. Vì vậy chúng tôi chia tay trong hòa bình, anh và vị hôn thê cùng nhau xuất ngoại du học, từ đó chúng tôi xa cách mỗi người một nơi. Giữa lúc sửa soạn lại bản thân trong phòng tắm Tôi lặng lẽ hối hận, vừa nãy chạy làm cái gì, giờ lại bị vào đuối lý. Vì vậy, nửa giờ sau, tôi trang điểm nhẹ rồi xuống lầu ăn sáng. "Thấm Thấm, lối này." Bạn thân Tống Giai kéo tôi lại. Cô nàng xít lại gần, thấp giọng nhắc nhở: "Tần Miện ở bên kia." Chỉ thấy phía cuối chiếc bàn dài kiểu Anh sang chảnh, Tần Miện ngồi chình ình trên vị trí cao nhất. Vây xung quanh là đám con nhà giàu đang nịnh nọt lấy lòng. Tôi vờ như không để tâm rồi dùng bữa, ngồi vào góc xó xỉnh cách xa anh nhất. Tống Giai sợ tôi lúng túng, "Thấm Thấm, không thì chúng ta đi về?" Tôi ưỡn thẳng lưng, cố làm ra vẻ hào phóng, "Không sao. Ai mà không có bạn trai cũ chứ." " Cũng đúng..." Tống Giai yên lặng đánh giá Tần Miện cách đó không xa, "Mấy năm không gặp, càng nhìn càng thấy Tần Miện cuốn hút hơn là sao ta." Tôi hung hăng cắn miếng bánh mì. Chẳng lẽ không phải à, chính vì đêm hôm qua không dằn lòng nổi nên mới đi theo anh ta! "Anh Miện, về nước lúc nào vậy, sao không báo cho anh em một tiếng." Tiếng tán dóc của mấy cậu ấm quả thực có chút ồn ào. "Hôm qua." Giọng nói của Tần miện lộ ra sự chán ghét. "Anh, nghe nói công ty anh mở sắp niêm yết? Quả là người có năng lực." "Ừ. Sắp." "Anh, Tạ An An đâu, chị dâu không về chung với anh hả?" "Cô ấy có chút việc, tuần tới mới về." Tôi tiếp tục nhét bánh mì vào trong miệng. Đột nhiên không nếm ra được chút mùi vị nào. Đúng là tra nam không biết giữ chừng mực, có gia đình rồi còn đi hẹn hò. "Thấm Thấm, nghe nói đêm qua bà câu được một tiểu thịt tươi, cảm giác thế nào?" Tống Giai giận giữ, cố ý nâng tông giọng lên cực lớn. Nhất thời, ánh mắt toàn trường không hẹn mà cùng nhìn về phía tôi. ... Khá lắm, ngay cả Tần Miện cũng nhìn tôi đầy hứng thú. Vẻ mặt ngứa đòn như đang xem kịch vậy. Tôi nổi giận, bật thốt lên: "Chẳng ra gì. Vừa ngắn vừa nhỏ như que tăm á." Toàn trường yên tĩnh một cách quỷ dị trong ba giây. Cậu ấm với cương vị là chủ nhà tiếp lời, "Khụ, xin lỗi Tô Thấm, do tôi dặn dò không cẩn thận, lần sau nhất định sẽ khiến cậu hài lòng." Ờm... Thật ra cũng không cần đâu! "Thấm này, gần đây bà đói khát lắm hả?" Tống Giai nhỏ giọng rỉ tai nói. ... Tôi buồn bực ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Tần Miện, bốn mắt nhìn nhau. Anh nhíu mày nhìn tôi, im lặng làm khẩu hình. "Liar." Dáng vẻ kiêu ngạo không coi ai ra gì lại đẹp mắt đến bất ngờ.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11
Chương sau