Chương trước
Chương sau
Sau khi đã tiễn Hoàng Hiếu Vinh về thì Nhiếp Hoài Lễ cũng rón rén đi đến bên cạnh cô, lúc đầu thì Đàn Thi Ý không có ý định quan tâm anh, nhưng mà phải nói rằng Nhiếp Hoài Lễ toàn làm những chuyện khiến người ta phải chú ý thôi.

Thay vì đứng yên một chỗ rồi nói chuyện thì anh lại lựa chọn đứng sau lưng của cô...?

Đàn Thi Ý thật sự cảm thấy khó hiểu... Không phải là chuyện tại sao Nhiếp Hoài Lễ lại chọn cái thế đứng khó như vậy mà cũng nghĩ ra được, mà cô khó hiểu là tại sao năm cô mười bảy tuổi lại thích anh nhỉ?

Lục lại trí nhớ... Quả thật Nhiếp Hoài Lễ mười bảy tuổi và Nhiếp Hoài Lễ hai mươi bảy tuổi hoàn toàn khác nhau...

Năm đó anh rất điềm tĩnh và đỉnh đạc, nhìn vào đã thấy hai chữ "nam thần".

Bây giờ, Nhiếp Hoài Lễ hai mươi bảy tuổi chỉ thấy ba chữ... "Nam thần kinh!"

- Nhiếp Hoài Lễ, sao anh còn chưa về?

- Vẫn chưa về được, anh muốn nói chuyện với em. Một tin rất động trời.

- Vậy anh ra đây nói chuyện, sao lại đứng sau lưng em như thế?

Khi này Đàn Mộc Hưng và Hà Huệ Tú cũng đã nhìn Nhiếp Hoài Lễ bằng cặp mắt vô cùng khó hiểu, thậm chí thằng bé Đàn Mộc Hưng còn nhìn chằm chằm vào anh, tựa như là muốn xuyên thủng anh vậy!

Nhưng Nhiếp Hoài Lễ hoàn toàn không có ý định là rời đi, thậm chí anh còn nhỏ giọng nói bên tai cô.

- Như vậy thì anh sẽ là hậu phương cho em, là chỗ dựa vững chắc cho em, luôn luôn ủng hộ em.

Đàn Mộc Hưng: "..." Mắc gì? Rồi ai mượn? Chị hai có hậu phương là Đàn gia rồi nhé!

[.....]

Dù rằng Nhiếp Hoài Lễ không muốn nhưng vẫn bị Đàn Thi Ý kéo ra một góc, y hệt như Hoàng Hiếu Vinh vừa rồi. Anh vừa nhìn cô, ánh mắt của anh cũng có hơi rưng rưng một chút... Nếu như anh nhìn không sai thì vừa rồi Đàn Thi Ý đã từ chối Hoàng Hiếu Vinh ngay tại chỗ này?

Nếu như... Nếu như bây giờ Đàn Thi Ý gọi anh ra nói chuyện mà cũng đi ra đúng chỗ này thì có phải là cô cũng định sẽ từ chối anh y như Hoàng Hiếu Vinh không nhỉ?



Đột nhiên nghĩ đến chỗ này thì Nhiếp Hoài Lễ lại thở dài, tiếng thở dài của anh đã làm cho Đàn Thi Ý không hiểu, cô nói:

- Sao vậy?

- Không có gì... Nhưng em muốn nói gì sao?

Đàn Thi Ý: ".." Khứa này bị ngáo hả mọi người? Vẫn không hiểu sau năm đó mình thích khứa luôn á!

- Vừa rồi anh nói có chuyện muốn nói với em mà?

- Hả? À... À... Anh nhớ rồi... Anh sốc quá nên anh quên.

Đàn Thi Ý. "."

Trong khi Nhiếp Hoài Lễ đang lấy tinh thần, anh hít một hơi thật sâu... Nhưng rồi lại hít thêm một hơi thật sâu...

- A...

Còn chưa nói được câu nào thì anh lại hít thêm một hơi rồi lại một hơi, biểu hiện của Nhiếp Hoài Lễ thật sự làm cho Đàn Thi Ý rất muốn cười, nhưng sợ anh bị quên nên cô cũng nhịn lắm chứ đùa.

- Ý Ý, anh muốn nói là...

- À khoan đã, em có điện thoại, anh chờ em một chút.

Nhiếp Hoài Lễ tựa như không tin vào tai mình... Anh vừa mới có dũng khí để nói chuyện với cô mà bây giờ cô lại đi nghe điện thoại mất rồi... Tim đau quá...

Tuy nhiên, lúc Đàn Thi Ý nghe điện thoại thì cô cũng không rời đi mà đứng yên

tại chỗ, dù muốn dù không thì Nhiếp Hoài Lễ vẫn nghe rất rõ chuyện mà cô nói.



Và... Hiện trên màn hình điện thoại là ba chữ "Chu Kiêu Nhiên", chỉ mới nhìn tới đây thôi là Nhiếp Hoài Lễ đã đem thằng bạn thân chí cốt, thân ai nấy lo, cốt ai nấy hốt đó mắng đến không còn gì để mắng nữa rồi.

- Anh nói gì cơ? Anh Kiến Phi rủ rê anh... Đi nhậu á?

- [Đúng đó, nhưng mà..

- Anh đừng có nói dối! Từ trước đến giờ anh Kiến Phi chưa từng dính vào rượu chè, tửu lượng của anh ấy còn thua em nữa! Chu Kiêu Nhiên, có phải anh mới là người rủ rê anh ấy đi không? Bây giờ anh ấy thế nào? Có uống chưa?

- [Oan ức quá! Anh... Anh... Nó... Nó..

Chu Kiêu Nhiên: "..." Oan ức quá đại nhân ơi!

Có lẽ bây giờ Chu Kiêu Nhiên đã không thiết sống nữa rồi, cái thân già này rõ ràng là trong sạch mà nhỏ em không tin... Đúng là hại thân mà... Số Chu Kiêu Nhiên sao mà khổ quá.

- Được rồi, chuyện này em sẽ nói lại với cô út! Anh càng ngày càng chẳng ra gì, cũng chẳng đáng tin chút nào! Em phải nói cô út tìm vợ cho anh!

Dừng một chút, Đàn Thi Ý lại nói:

- Nhắn địa chỉ, em sẽ đến đón!

Còn chưa đợi Chu Kiêu Nhiên nói câu nào tiếp theo thì Đàn Thi Ý đã tắt máy. Lúc Nhiếp Hoài Lễ nghe thấy bốn chữ "em sẽ đến đón" thì anh giữa hai vai của cô lại, nhìn chằm chằm vào mắt cô, nói:

- Ý Ý, anh yêu em, làm bạn gái anh nha?

Đàn Thi Ý: "..." Ủa?

Đàn Mộc Hưng và Hà Huệ Tú đang nghe lén kiểu: "..." Ủa?

- Anh nói gì?

- Anh nói anh thích em, từ lần đầu tiên gặp em với thân phận bạn của Chu Kiêu Nhiên thì anh đã thích em rồi. Nhưng hiện tại... Là anh yêu em! Anh yêu em, Đàn Thi Ý!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.