Bây giờ Nhiếp Hoài Lễ chỉ cần kéo Đàn Thi Ý ra riêng rồi nói với cô rằng... Anh chính là Diros, anh chính là chàng trai năm đó đã vô tình lọt vào tầm ngắm của cô... Nếu như vậy thì chắc chắn Đàn Thi Ý sẽ nhớ ra thôi... Đúng không?
Hơn nữa... Hơn nữa thì anh cũng sẽ có khả năng trở thành bạn trai, sau đó là chồng của Đàn Thi Ý... Đúng không?
Nghĩ đến đây, Nhiếp Hoài Lễ không khỏi mỉm cười một cách tự kỷ.
Nhiếp Tử Trúc và Nhiếp Tử An nhìn anh trai cũng chỉ biết lắc đầu, chơi với ông cố nội này thêm mấy ngày chắc hai chị em thành đa nhân cách luôn quá. Gì mà mới vừa rồi còn đứng khựng lại như vừa bị ai cướp của, kề dao lên cổ bắt khóc lóc ỉ ôi. Mới qua có vài giây mà đã cười như bị ma nhập... Thật sự là đáng sợ quá đi!
Còn riêng Đàn Mộc Hưng vẫn chú ý đến Nhiếp Hoài Lễ từ đầu đến giờ, có lẽ cậu ấy không biết anh có phải là người tốt hay không, nhưng nhìn cái tính cách nửa dở nửa hâm của anh thì Đàn Mộc Hưng thật sự rất quan ngại khi để chị gái của mình qua lại xem mắt với tên này.
Tốt nhất là Đàn Mộc Hưng sẽ nơi chuyện lại với cha mẹ về chuyện này mới được.
[...]
Đi thêm một chút thì họ cũng đã đến được khu cứu trợ động vật bị thương, vì cũng có học qua chuyên ngành nên Nhiếp Tử Trúc cũng muốn vào phụ giúp cô làm việc. Đương nhiên Đàn Thi Ý cũng không phản đối.
Vì ở bên trong là có những động vật bị thương, tinh thần cũng sẽ không ổn định nên Đàn Mộc Hưng không để người ngoài không có chuyên ngành vào bên trong được. Họ chỉ có thể đứng ở bên ngoài và nhìn thôi.
Theo thống kê sơ bộ của Liêu Thiệu Bân thì ở khu này chỉ có ba gian phòng, chủ yếu là chia ra những động vật bị thương nhẹ, trung bình và khẩn cấp.
Hiện tại Đàn Thi Ý và người thanh niên kia đang ở khu khẩn cấp, còn Nhiếp Tử Trúc thì ở khu động vật bị thương nhẹ, cha và mẹ của Đàn Thi Ý thì ở khu trung bình.
Đàn Mộc Hưng nhìn qua Nhiếp Hoài Lễ một chút, lại nói:
- Anh ấy là Phạm Gia Tường, là người làm lâu năm nhất kể từ khi huấn luyện Hưng Ý thành lập cho đến nay. Anh ấy cũng là đồ đệ duy nhất của cha em. Anh Nhiếp, anh nhìn chị hai và anh ấy làm việc có phải là rất hợp ý nhau hay không?
Tuy rằng tuổi tác của Phạm Gia Tường thì vẫn còn trẻ, cậu ta năm nay chỉ mới hai mươi hai tuổi và vừa tốt nghiệp thôi, so với Đàn Thi Ý thì vẫn nhỏ hơn hai tuổi. Nhưng phải nói rằng cậu ta rất hiểu ý của cô, trong lúc giúp động vật thì cô chưa hề nói câu nào, nhưng Phạm Gia Tường vẫn hiểu rõ Đàn Thi Ý muốn dùng dụng cụ nào.
Trong lúc này Nhiếp Hoài Lễ cũng chỉ hơi nhíu mày, nhưng rồi sau đó anh lại nhìn Đàn Mộc Hưng, cười nói:
- Anh không quan tâm đến cậu ta lắm. Nhưng với Ý Ý thì anh nghĩ anh sẽ hợp với Ý Ý hơn.
Nếu xét về độ tự tin thì Phạm Gia Tường mười điểm chứ Nhiếp Hoài Lễ là một trăm, một triệu điểm nhé.
Cơ mà Đàn Mộc Hưng cũng chỉ mỉm cười, nói:
- Nhưng anh Gia Tường và chị hai có điểm chung là yêu thích động vật... Còn anh thì không!
Nhiếp Hoài Lễ: "..." *hự* Đau chứ!
Anh nghe xong cũng chỉ biết cười trừ, lại nói:
- Trong nhà chỉ cần một người hiểu rõ về động vật là được rồi, người kia thì có thể kiếm tiền cho người còn lại chăm sóc động vật mà. Em nói đúng không? Em trai!
- Vậy là anh không hiểu chị hai bằng anh Gia Tường rồi, vì hiện tại chị hai có thể tự kiếm tiền mà? Hơn nữa... Chị hai cực kỳ ghét việc dựa dẫm vào người khác luôn đó, mà chị hai lại không phải dạng phụ nữ bi lụy tình yêu... Chứ nếu chị ấy mà bi lụy thì chắc giờ chị ấy đã một nách hai, ba đứa con rồi... Chứ không phải là đi xem mắt.
Nhiếp Hoài Lễ: "..." Nó học quân nhân mà sao miệng mồm mó còn độc hơn cả rắn độc vậy trời?
- Nhưng anh nghĩ đã là phụ nữ thì cũng phải nên ủy mị một chút, hơn nữa... Anh và Ý Ý là duyên tiền định đó.
Đàn Mộc Hưng liếc anh một cái: "..." Không tin ông nội này dám nói vậy luôn.
Nhiếp Tử An, Liêu Thiệu Bân: "..." 10 điểm tự tin, 100 điểm tự luyến, 1000 điểm mặt dày, 1 vạn điểm xéo sắc!
Đến đây Đàn Mộc Hưng cũng không nói gì nữa, cậu ấy khi này còn dùng cái ánh mắt sắc lẻm nhìn về phía thằng bạn của mình. Nhưng Nhiếp Tử An đã phải nhanh chóng né tránh sang chỗ khác.
Ở học viện thì Đàn Mộc Hưng được mệnh danh là ác ma đó, tuy nhiên thì cậu ta lại còn thuộc team tỷ tỷ khống, chỉ mới đến đây thôi mà nhìn thái độ bài xích của Đàn Mộc Hưng đối với Nhiếp Hoài Lễ là đủ hiểu.
Đoạn đường để Nhiếp Hoài Lễ có vợ nó đã và đang dài ra thêm... Chẳng những dài mà còn khó đi nữa.
Khi này, Nhiếp Tử An chỉ biết chấp tay cầu chúc... Hi vọng anh bình an, anh hai!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]