Kể từ sau cái buổi tối đó thì Nhiếp Hoài Lễ cũng đã cố ý tìm đến Đàn Thi Ý rất nhiều lần, nhưng chỉ có hôm nay là anh lại không tìm thấy cô ở phòng khám. Hỏi Hà Huệ Tú thì mới biết, phòng khám thú y của cô chỉ hoạt động đến thứ năm thôi, còn thứ sáu, thứ bảy và chủ nhật thì cô sẽ đến trạng trại huấn luyện động vật của cha mẹ để giúp đỡ.
Nghe đến đây thì Nhiếp Hoài Lễ cũng nhanh chóng đi tìm và muốn mua một con động vật có lông nào đó để đến khu huấn luyện của gia đình cô, nhưng khi anh vừa nhìn thấy đám thú thì cũng rùng mình, trực tiếp quay xe về nhà.
Vừa về đến nhà, Nhiếp Hoài Lễ đã nhìn thấy đối tượng mà anh cần lấy đi. Chính là chú chó to lớn mà mẹ anh đã nuôi, Nhiếp Hoài Lễ nhìn dáo dác xung quanh một lúc, thấy rằng không có ai ở nhà liền chầm chậm bước đến chỗ của chú chó.
Vốn dĩ anh là người không thích động vật, còn chú chó này tuy khá thích anh nhưng cũng không dám đến gần. Khi con chó thấy Nhiếp Hoài Lễ đang tiến đến gần mình cũng đứng dậy rồi lùi lại.
Dù rằng Nhiếp Hoài Lễ đang cố gắng hết sức để thuyết phục con chó này, nhưng thật sự thì nụ cười của anh quá đáng sợ, đừng nói là chú chó đó sợ, ngay cả Liêu Thiệu Bân cũng chỉ biết lắc đầu.
- Đô Đô, đi thôi, tao đưa mày đi chơi.
Liêu Thiệu Bân: "..." Nhiếp tổng à, mặt của anh không giống đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-cho-anh-tron-kiep-yeu-em-/3623929/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.