Chương trước
Chương sau
Tăng Kiến Phi liền mỉm cười rồi gật đầu cho cô vui, nhưng từ lâu anh đã biết rằng bản thân sẽ khó mở lòng với người khác. Vì cô gái này đã hiện diện trong trái tim anh hơn hai mươi năm, thử hỏi làm sao có ai có thể thay thế được cô đây?

- Vậy hôm nay em muốn anh đóng giả làm bạn trai em trước mặt Hoài Lễ, sau đó thì sao? Cũng không phải em không biết, Hoài Lễ không dễ bỏ cuộc... Chỉ cần em chưa kết hôn thì cậu ta sẽ không dễ buông tha em.

Đàn Thi Ý gật đầu, cô cũng biết con người của Nhiếp Hoài Lễ rất cố chấp, lúc còn đi học thì anh cũng từng đánh nhau ở trường rất nhiều chỉ vì hai chữ "sỉ diện", có lẽ thứ mà Nhiếp Hoài Lễ sợ mất chính là sỉ diện, nhưng càng là thứ khó nắm bắt thì anh lại càng muốn có cho bằng được. Đây cũng là điều khiến cho Đàn Thi Ý phải suy nghĩ.

- Ý Ý, hay em cứ để Hoài Lễ bước vào cuộc sống của em đi, cậu ta cũng không tồi đâu. Ít nhất so với tên khốn Châu Chiết Xuyên, thì thằng này vẫn tốt hơn nhiều.

Nhưng Đàn Thi Ý lại xua tay, còn xoa xoa thái dương, nói:

- Anh nói giống hệt ông anh họ của em. Tha cho em đi, một lần là đủ khổ rồi, em thấy yêu đương phiền phức muốn chết.

Tăng Kiến Phi nghe vậy cũng chỉ bật cười, đời người con gái có bao nhiêu năm thanh xuân chứ? Đối với người khác hay nhà khác thì con gái qua tuổi hai mươi mà không có chồng, không có bạn trai là đã sốt sắng rồi, riêng nhà họ Đàn lại có chút kì lạ...

Nhưng nói ra thì cũng không lạ lắm, dù sao Đàn Thi Ý cũng là cháu gái duy nhất của dòng họ Đàn, ngoại trừ được cha mẹ yêu chiều, thì kể cả ông bà nội hay thậm chí là các anh em họ đều cực kì chiều chuộng cô, chỉ cần cô không muốn thì cũng chẳng ai bắt ép cô cả.

- Được rồi, anh đừng khuyên em có bạn trai nữa, chuyện đó cứ tùy duyên đi. Bây giờ anh có giúp em diễn kịch hay không đây?

Tăng Kiến Phi đương nhiên là không chỉ muốn đây là một vở kịch. Nhưng mà Nhiếp Tử Trúc đã ra ngoài lâu như vậy rồi, liệu cô nhóc đó có nói hết sự thật cho Nhiếp Hoài Lễ nghe hay không đây?

- Hừm, Ý Ý, chuyện này không đơn giản là anh và em nữa rồi.

- Ý anh là sao?

- Tiểu Trúc ra ngoài lâu như vậy... Liệu cô ấy có...

Nghe đến đây thì Đàn Thi Ý mới giật mình, ôi chết thật cô quên mất, cái cô ngốc Nhiếp Tử Trúc này tính cách bộp chộp lắm, nếu để Nhiếp Tử Trúc và Nhiếp Hoài Lễ nói chuyện thì thế nào chuyện bạn trai giả cũng bị lộ, đến lúc đó thì cô sẽ điên mất thôi!



- Không được, em phải đi bịt miệng cậu ấy!

[...]

Nhưng có lẽ số trời đã định không để cho Đàn Thi Ý yên thân, nên khi cô đến chỗ của Nhiếp Tử Trúc thì Nhiếp Hoài Lễ đã nhìn cô và cười nửa miệng, đến lúc này cô biết rằng mọi chuyện đã toang rồi.

Vừa nhìn thấy cô thì Nhiếp Tử Trúc liền nhìn cô, khó hiểu nói:

- Ý Ý, hóa ra người mà mẹ định giới thiệu cho anh trai tớ là cậu à? Với lại cậu còn chưa có bạn trai, học trưởng Tăng theo đuổi cậu lâu như vậy mà cậu cũng có đồng ý đâu? Sao lại nói dối anh tớ?

Đến đây thì Đàn Thi Ý cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ, chẳng lẽ bây giờ cô nói thẳng ra là vì cô không muốn yêu đương với anh trai của cô ấy thì Nhiếp Tử Trúc mới chịu im miệng và động não à? Nhưng còn chưa để Đàn Thi Ý ngượng xong thì Tăng Kiến Phi cũng đã từ phía sau đi đến, cậu ta liền đá mắt về phía của Đàn Thi Ý hàm ý hỏi rằng có cần diễn tiếp không? Nhưng bây giờ mọi kế hoạch đều bị bại lộ rồi thì diễn cái nữa, nên cô liền lắc đầu, nói:

- Đúng là tớ và anh Kiến Phi không có yêu đương. Nhưng cũng không phải cậu không biết, chuyện của tớ và...

Nghe đến đây thì Nhiếp Hoài Lễ liền chủ động bước đến chỗ của cô, dù rằng cô đã cao rồi nhưng anh còn cao hơn cô mấy lần, một thân ảnh to lớn của Nhiếp Hoài Lễ bước đến thì Đàn Thi Ý liền giống như bị thu bé lại, bao nhiêu sức lực cũng bị hao hụt không ít. Lúc này anh nhìn cô, nói:

- Vậy chúng ta không tính việc gia đình làm mai. Chúng ta tính việc anh đưa Ruby đến đây, là anh gặp em trước khi biết em là Ý Ý, có được không?

- Anh có ý gì vậy?

- Ý của anh rất rõ ràng, anh thích em, bác sĩ Đàn. Từ lần đầu tiên gặp em, anh đã thích em rồi.

Còn chưa để Đàn Thi Ý tiêu hóa hết những lời mà Nhiếp Hoài Lễ nói thì ở bên này Tăng Kiến Phi đã hắng giọng một cái, sau đó cậu ta liền bước đến trước mặt của Nhiếp Hoài Lễ, thậm chí còn nở một nụ cười vô cùng gợi đòn ở trước mặt anh, thản nhiên tay không xé couple, nhàn nhạt nói:

- Nhiếp Hoài Lễ, tao không muốn chen ngang việc mày tỏ tình Ý Ý đâu. Nhưng mà thật ngại quá đi mất, tao cũng thích em ấy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.