Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 97
Chương sau
Chạng vạng sáng thì Tuyên Lộ mới trở về nhà, không ngờ vừa bước vào phòng thì suýt nữa giật mình mà ngất xỉu. Anh ta ngồi ở sofa nhìn chằm chằm vào cửa ra ngoài cứ thú dữ đang nhắm lấy con mồi chuẩn bị vồ lấy xé tan thành từng mảnh nhỏ. Tuyên Lộ lấm lét bước vào nói:"Sao giờ này anh còn chưa ngủ?" Ngô Hi Trạch dường như cả ngày đã làm việc mệt mỏi lại thức cả đêm, trên mắt đã hằn cả tia máu nhìn cô đầy sát khí, cổ họng khàn khàn lên tiếng:"Tôi mới là người hỏi cô câu đó, sao giờ này mới về?" Tuyên Lộ bị dọa vô thức lùi ra sau một bước nói:"Anh cũng biết tính chất công việc của tôi mà, tôi phải ở lại bệnh viện trực..." Ngô Hi Trạch đứng bật dậy kéo cô ném thẳng lên giường:"Cô vừa mới qua lại với đàn ông bên ngoài đúng không? Tuyên Lộ tôi nói cho cô biết, cho dù không yêu nhau nhưng cô chính là vợ của tôi trên danh nghĩa, đừng có bôi bẩn tôi". ||||| Truyện đề cử: Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao? ||||| Tuyên Lộ nhíu mày khi bị ném xuống giường cũng vừa vô cùng khó hiểu với sự bực tức của anh ta:"Anh nói cái gì vậy, tôi không có.." Chưa đợi cô gái giải thích thì anh đã ập đến vươn tay xé phăng lớp áo quần trên cơ thể cô, quần áo bay lên không trung một đường dài rồi rơi xuống nằm gọn gàng trên mặt đất. ... Sau khi mà anh ta đã thỏa mãn cơn giận thì vẫn như mọi ngày tiến lại sofa nằm xuống nhất quyết không cùng cô ngủ lại trên một chiếc giường. Vốn dĩ đã có cảm giác tính khí của anh ta đã tốt hơn nhiều nhưng bỗng dưng sau sự nổi giận vô cớ ngày hôm đó mà Tuyên Lộ đến bước chân ra khỏi nhà cũng không được cho phép, vậy nên cô đã phải gọi điện đến bệnh viện nhờ một người bạn giúp mình viết đơn xin nghỉ phép. Cô vốn chẳng biết mình đã làm chuyện gì chọc giận đến anh ta mà bây giờ đến cả ban đêm anh ta cũng không thèm về nhà. Đêm hôm đó nghĩ rằng anh lại không về, cô bước vào phòng tắm thỏa mãn ngâm mình dưới làn nước ấm, gương mặt vô cùng hưởng thụ. Không ngờ bên ngoài lại truyền đến tiếng động, xoạch một cái cửa phòng tắm mở ra, cho dù anh đã nhìn thấy cô cũng chẳng dừng lại cứ như vậy tiến vào từ từ lột bỏ quần áo trên người. Tuyên Lộ vô cùng hốt hoảng che đi những chỗ cần che nói lớn:"Này, anh đợi một chút tôi sẽ ra ngoài" Ngô Hi Trạch dường như không để tâm, bàn tay cởi đồ cũng không có ý định dừng lại. Tuyên Lộ không thể nằm ở đây nhìn anh tắm như vậy, cuối cùng đành để cả cơ thể trần trụi bỏ chạy ra ngoài. Không ngờ sàn nhà trơn trượt khiến cô gái hậu đậu mất thăng bằng ngã về phía trước, nếu không có Ngô Hi Trạch phản xạ nhanh chìa tay ra đỡ thì có khi cô bây giờ đến răng cũng không còn. Bàn tay anh đang đỡ lấy nơi đẫy đà trên người thiếu nữ híp mắt lại nói với giọng điệu khinh bỉ:"Đêm khuya còn tắm, muốn khuyến rũ tôi cũng không cần kì công đến vậy" Nếu anh đã mặc định là cô khuyến rũ anh thì Tuyên Lộ nghĩ cũng chẳng cần phải ra sức giải thích để làm gì, dáng vẻ e sợ của thường ngày cũng không còn, cô nghênh mặt lên nhếch môi cười nhạt:"Phải đấy, thì sao?" Anh cười phát ra tiếng ép cô vào tường, thuận tiện trên hai cơ thể bây giờ không còn vật cản mà hung hăng tiến vào, cả người Tuyên Lộ vô cùng căng thẳng đến cứng đờ, anh áp môi vào tai cô trầm thấp nói:"Thả lỏng đi" Lời nói của anh đê mê như đang thôi miên, Tuyên Lộ liền nghe theo bắt đầu thả lỏng dần dần cảm thấy khoan khoái mà cùng anh đong đưa. Ngô Hi Trạch vô cùng hài lòng giữ nguyên tư thế bế cô đến bồn tắm tiếp tục công việc, lần này anh xoay người cô lại, Tuyên Lộ ngại ngùng hai tay đặt trên thành bồn để mặc anh nắm chặt lấy eo ra sức đâm vào phía sau, nước trong bồn theo nhịp điệu sánh ra ngoài đến khi vơi đi chỉ còn một nửa thì anh ta mới bế cô gái đã mệt đến mức ngủ thiếp đi. Ngô Hi Trạch hừ lạnh một tiếng, đúng là cô gái yếu đuối.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 97
Chương sau