Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 97
Chương sau
"Anh đưa tôi đến cục dân chính làm gì?" Ngô Hi Trạch cười lạnh đẩy cửa bước ra, Tuyên Lộ cũng theo đó ra sau. Anh bỏ đi trước, hai tay đút vào túi quần lạnh nhạt nói một câu:"Đây không phải là thứ cô nhắm đến sao? Đăng kí kết hôn và đừng mong có một đám cưới nào cả" Tuyên Lộ xiết chặt bàn tay ngoan ngoãn chạy theo anh ta vào bên trong, những người khác đến đăng kí ai cũng nắm tay hay hành động thân mật, trên khuôn mặt ai nấy đều rạng rỡ hạnh phúc còn cô và anh dù cho cùng kí trên một tờ giấy nhưng lại hoàn toàn như hai người xa lạ. Thủ tục hoàn tất anh ta lại đưa cô về và mau chóng rời đi giống như không muốn ở cạnh cô thêm một giây phút nào nữa. Tuyên Lộ bước vào thì bà nội đã được người hầu dìu ra tận cửa, bà hỏi:"Hai đứa vừa đi đâu về vậy?" ... Ngô Hi Trạch bây giờ vô cùng trống rỗng, sau vụ việc cá cược lần đó anh đã nghỉ chơi với đám bạn và bây giờ ngoại trừ Tiêu Yến ra thì chỉ có công việc và gia đình. Thật nực cười khi trong hai chữ gia đình ấy bây giờ lại có thêm cả cái người tên Tuyên Lộ. Chỉ trong một ngày anh đã trở thành một người đàn ông đã có vợ, không qua yêu đương cũng chẳng đám cưới. Anh ở trong quán bar say bí tỉ mãi đến khuya mới loạng choạng trở về nhà. Sau khi bị anh nói thì Tuyên Lộ cũng không đứng ở trước cửa chờ anh nữa, Ngô Hi Trạch hừ một tiếng bằng mũi rồi bước về phòng. Tuyên Lộ nằm ở trên giường vẫn chưa ngủ, sau khi nghe tiếng mở cửa lạch cạch đành nhắm tịt mắt lại giả vờ, sợ nếu cả hai đều thức sẽ cãi nhau. Anh ta vừa bước vào phòng thì cả căn phòng ngập tràn mùi rượu, cuối cùng Tuyên Lộ vì lo lắng đã ngồi dậy nói:"Anh uống rượu sao?" Ngô Hi Trạch giật mình khi thấy có người trong phòng mình sau đó liền tỏ ra khó chịu:"Có liên quan đến cô không?" Tuyên Lộ mím chặt môi vén chăn ra đứng dậy nói:"Để tôi đi pha cho anh ly nước giải rượu" Khi cô ta chạy qua người anh, Ngô Hi Trạch bỗng dưng giữ lấy tay cô nắm chặt ép vào tường:"Đây không phải là chuyện mà cô sẽ làm khi bước chân vào cái nhà này" Tuyên Lô lần đầu tiên mắt đối mắt với Ngô Hi Trạch vô cùng bất lực nói:"Vậy anh muốn tôi phải làm gì đây?" Anh cười lạnh một tiếng nói:"Ngoài chuyện vợ chồng ra thì cô có thể làm được gì cho tôi?" Tuyên Lộ xiết chặt mắt lại suy nghĩ, anh ta nói không sai, cô đã không từ mọi thủ đoạn để bước chân vào cái nhà này và bây giờ cô phải trả giá cho hành động đó. Cô gái với thân hình mảnh khảnh đang bị anh kìm chặt vào tường khẽ động đậy cánh tay lưu loát tháo từng khuy áo trên cơ thể của người đàn ông. Vòm ngực vô cùng rắn chắc rồi lại đến từng cơ bụng lần lượt phô bày ra trước mắt cô khiến cô phải âm thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt. Không ngờ anh ta lại có thể nhìn ra, men say càng làm cho bên trong anh thoáng chốc bùng lên ngọn lửa. Ngô Hi Trạch mất kiên nhẫn xé phăng bộ váy ngủ của Tuyên Lộ ra làm cô ta một giây thất thần, anh bế cô đến tận giường hân hoan cử động lên xuống. Đôi môi liên tục cọ sát vào nhau, dường như anh đã không thể kiểm soát mà cắn mút cánh môi mỏng của cô gái vô cùng mạnh bạo, thoáng chốc khoang miệng của cả hai ngập mùi máu tanh. Ngô Hi Trạch buông cô gái ra bỏ vào phòng tắm đóng sầm cửa lại, Tuyên Lộ túm góc chăn che đi cơ thể trên gò má đỏ ửng thoáng rơi xuống một vệt nước mắt. Không lâu sau Ngô Hi Trạch cũng bước ra, anh ta nhìn cô gái ngồi trên giường không quan tâm trực tiếp ngả người lên ghế sofa. Tuyên Lộ nhìn theo nhếch miệng cười một cách chua chát, vén chăn đứng dậy bỏ đi, Ngô Hi Trạch liền bật mắt ra hỏi giật:"Cô đi đâu?" Cô biết bản thân chẳng có quyền hành gì ở trong cái nhà này cả, anh ta hỏi thì mình buộc phải báo cáo:"Anh tắm rồi thì đến lượt tôi tắm" Ngô Hi Trạch bật cười:"Tôi đã bỏ nhiều tiền ra như vậy để rước một người hầu về sao?" Tuyên Lộ nắm chặt bàn tay nói:"Rốt cuộc là anh muốn tôi phải làm gì đây?" "Chừng đó chưa đủ" Ngô Hi Trạch nằm trên sofa nhàn nhã trả lời. Cô gái với cơ thể còn đang trần trụi từ từ tiến lại nơi anh đang nằm sáp xuống, Ngô Hi Trạch dùng sức một chút đã đẩy cô nằm xuống dưới thân mình...
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 97
Chương sau