Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 97
Chương sau
Tiêu Gia Nhi? Sao cô ta lại chết? Trong vô thức cô xoay đầu lại nhìn Lăng Dương Thần, anh ta vẻ mặt vô tội nói:"Này, đừng nhìn tôi vậy, đụng vào cô ta chỉ tổ bẩn tay" Hạng người như Tiêu Gia Nhi nói thẳng ra là con tôm con tép không đáng để anh động tay động chân. Tiêu Yến cũng không nghĩ Lăng Dương Thần làm ra chuyện này, nhất thời suy nghĩ không biết lý do vì sao cô ta lại chết. Cô đưa ra hai giả thuyết. Có thể Tiêu Gia Nhi biết được bí mật gì đó, vậy cho nên ông ta, cũng chính là Tiêu Chí Nguyên đã giết cô ta diệt khẩu. Hoặc là...không có hoặc là, chỉ có một điều ở trên mà thôi. Sau khi cả bọn ai trở về nhà nấy, Tiêu Yến mới hỏi Lăng Dương Thần đi ở đằng trước:"Vậy tin tức mà anh nói là gì?" Lăng Dương Thần bế ngang cô lên:"Ngô Hi Trạch báo cáo người chết làm gì? Tôi có thể cho cô điều hay hơn thế, nhưng mà.." Tiêu Yến cau mày:"Nói đi" Bị anh ta ném xuống giường, sau đó Lăng Dương Thần ập cả người xuống nói:"Nhưng mà tôi cần cô trả phí" Sau khi anh ta đã thỏa mãn với "tiền" phí của cô, Tiêu Yến vẫn không quên điều mình cần ngay lập tức hỏi:"Bây giờ nói đi" Mà điều này làm Lăng Dương Thần có chút khó chịu, cô ta chỉ làm với anh chỉ vì mục đích cá nhân. Suýt chút nữa anh còn nghĩ cô cũng trả phí cho Ngô Hi Trạch như thế. Anh lấy máy tính xách tay đặt bên đầu giường mở ra, toàn cảnh chụp ở trong Tiêu gia lập tức phơi bày, cô có thể thấy Trang Khả Như đang thân mật với Hoàng quản gia. Tiêu Yến có vẻ rất sock với hình ảnh này cùng theo đó là sự ghê tởm, có điều Tiêu Chí Nguyên phải đến mức nào thì bà ta mới phải đi cặp bồ với một tên quản gia gần sáu mươi? Lăng Dương Thần nói:"Lần trước Giang Hạ đã xâm nhập luôn vào camera nhà họ, tôi cũng không ngờ là có thu thập lớn như vậy" Tiêu Yến cũng chưa hiểu lắm về chuyện này, xoay qua hỏi:"Cho nên?" Hai người cùng ngồi trước một chiếc máy tính nhỏ, lúc Tiêu Yến xoay đầu thì khoảng cách giữa hai khuôn mạt dường như chỉ còn lại một đốt tay, Lăng Dương Thần đúng là không thể cưỡng lại đè cô xuống giường hôn xuống, cơ thể cả hai vẫn còn trần trụi cọ sát vào nhau khiến không khí thoáng chốc lại nóng lên. Anh ta rốt cuộc cũng chịu buông ra, Tiêu Yến lau lau miệng, tại sao cứ phải là lúc mà cô đang nôn nóng muốn biết chứ? Lăng Dương Thần đắc ý nói:"Trang Khả Như chắc chắn biết ít nhiều về chuyện của cô, bây giờ thì đi bắt tận tay thôi" Đêm nay Tiêu Chí Nguyên vừa ra ngoài, Lăng Dương Thần cùng Tiêu Yến lái xe đến Tiêu gia, chợt cảm thấy giống như mình đang đi bắt vợ vụng trộm. Lẻn vào Tiêu gia giống như lần trước, bây giờ Tiêu gia vô cùng lỏng lẻo, người hầu chẳng được mấy người vì Tiêu Chí Nguyên đang ngày càng tụt dốc, đó là lý do ông ta thường xuyên vắng nhà để đến công ty, có thời gian cho Trang Khả Như vụng trộm. Tiêu Yến cầm lấy tay nắm cửa phòng ngủ của Tiêu Chí Nguyên, lại con mẹ nó cửa khóa. Không biết Lăng Dương Thần từ đâu có chiếc chìa khóa nhẹ nhàng đút vào xoay xoay một cái thật sự đã mở được. Tiêu Yến cũng chẳng có thời gian cảm thán, cả hai lập tức xông vào, Tiêu Yến tiện tay khóa trái cửa lại nhìn hai ông bà già lăn lộn trên giường, Trang Khả Như hấp tấp lấy góc chăn che chắn cơ thể vừa hốt hoảng với sự có mặt của hai người. Cô bật cười:"Tiêu phu nhân, ba nuôi tôi chắc chắn rất sock khi biết chuyện này đấy!" Bà ta hét lên:"Tiêu Yến, con làm gì ở đây!!" Tiêu Yến tiến lại gần bà ta nhìn với ánh mắt sắc lạnh:"Con bà? tôi phi" "Tiêu Chí Nguyên thảm thật, bây giờ sức khỏe còn thua cả ông già này" Tiêu Yến nói xong đưa điện thoại lên bấm số, Trang Khả Như nghe cô định gọi ai đó bắt đầu khóc lóc cầu xin:"Tiêu Tiêu Yến, đừng..đừng nói cho Tiêu Chí Nguyên, tôi xin cô" Dù cho Tiêu Chí Nguyên đang tụt dốc nhưng ông ta vẫn chính là nguồn chu cấp cuối cùng cho hai ông bà này, cuối cùng ông ta lại đang còng lưng ra làm để nuôi vợ cùng tình nhân. Đúng là ác giả ác báo, suốt đời nuôi ong tay áo!! Tiêu Yến bật cười:"Vậy, tôi cho bà một cơ hội để nói cho rõ sự thật của năm đó, vì sao hai vợ chồng các người lại nhận nuôi tôi về"
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 97
Chương sau