Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 97
Chương sau
Tiêu Yến cũng không hơi đâu nói dóc, cô đẩy tay Lăng phu nhân ra tiếp tục cuộc chiến giữa cô và Vương phu nhân:"Trùng hợp hôm nay bà cũng mặc lễ phục của YSL, đối với nhãn hàng này, nhà thiết kế không mong tác phẩm của mình dễ bị đạo nhái thế nên đã cố tình làm lỗi đi một số chỗ, thế mà những người đạo nhái lại "tốt bụng" đến mức sửa lại.Như hai bông hoa được thêu trên cổ bà vô cùng cân xứng trong khi nhà thiết kế đã cố tình may lệch chúng qua một bên, nếu bộ váy của bà đứng riêng lẻ thì khó bề nhìn thấy, nhưng nếu đặt hai chiếc váy ở gần nhau, thì có thể dễ dàng phát hiện ra ngay" Cô nhân viên đứng gần đó thầm cảm thán không biết Tiêu Yến là ai mà có thể nói chính xác đến từng mm như vậy. Một trong số những phu nhân có mặt ở đây liền lên mạng xem chiếc váy thật và vô tình thốt lên:"Đúng là vậy thật, bông hoa trong này thật sự bị lệch đi rõ rệt" Vương phu nhân nhìn Tiêu Yến nghiến răng nghiến lợi định rời đi thì liền bị cô nắm lấy cổ tay giữ lại, đáy mắt Tiêu Yến sắc lạnh nhìn bà ta nói:"Hình như Lăng phu nhân cũng cần một lời xin lỗi" Bà ta hất tay cô ra, cười gượng gạo với Lăng phu nhân nói một câu xin lỗi rồi đỏ mặt rời đi, những người kia cười trừ lại tiến lên lấy lòng Lăng phu nhân, bà ấy cuối cùng cũng có thể ngẩng đầu lên nhìn mọi người một cách tự tin. Mắt thấy Tiêu Yến đang định rời đi, Lăng phu nhân gọi giật lại:"Tiểu...Tiêu Yến" Tiêu Yến nhướn mày, theo tiếng gọi xoay người lại, bà ấy vẫy cô lại ngại ngùng nắm lấy tay cô nói:"Con bé này chính là bạn gái của con trai tôi" Tất cả phu nhân ở đây đều bất ngờ, liên tục khen ngợi Tiêu Yến tài giỏi, cũng có người tỏ ra buồn bã khi còn định giới thiệu con gái mình cho Lăng phu nhân. Tiêu Yến khá bất ngờ với lời giới thiệu của Lăng phu nhân, chỉ biết cười trừ. Bà ấy nói với cô:"Cháu cùng mấy người bọn ta đi ăn trưa luôn đi" Cô nhìn Hạ Băng Băng cũng đã đứng chờ khá lâu liền tìm cớ từ chối:"Cháu còn có bạn chờ ở ngoài kia, hôm nay không thể cùng mọi người dùng bữa được rồi" Lăng phu nhân liếc mắt qua Hạ Băng Băng, cuối cùng cũng không làm khó Tiêu Yến mà phất tay bảo cô rời đi. Tiêu Yến vừa ra đến thì Hạ Băng Băng giơ hai ngón tay cái lên với Tiêu Yến cười rộ:"Em nghe hết rồi nhé! chị, chị giỏi quá, làm bà ta tức đến đỏ mặt bỏ về luôn" Tiêu Yến lấy tay dí vào đầu Hạ Băng Băng:"Cẩn thận cái miệng, coi chừng lại có ngày cái miệng hại cái thân" Hạ Băng Băng xoa xoa đầu bĩu môi sau đó hỏi:"Vậy, mấy người kia là ai vậy, nhất là cái người mà chị đứng ra bảo vệ ấy" "Bảo vệ cái rắm, chỉ là thấy bất bình thôi.." Tiêu Yến nói tiếp:"Bà ấy là Lăng phu nhân, mẹ của Lăng Dương Thần" Hạ Băng Băng sửng sốt chưa tin vào tai mắt mình:"Chị nói sao? cái người bị bắt nạn trong kia lại là mẹ của Lăng Dương Thần ấy ạ?" Cô ta còn nghĩ, có phải bà ta đã nhặt được Lăng Dương Thần ở ngoài bãi rác hay không, hai mẹ con nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược. Vương Tử Vy nhận được điện thoại của mẹ, bà ấy bảo đến trung tâm đón bà ấy. Sau khi đến nơi, cô ta đẩy cửa xe đón mẹ mình nói:"Mẹ, không phải đi dạo cùng với Lăng phu nhân sao? Cuối cùng lại về sớm như vậy?" Bà ta tức tối nói:"Mặt mũi đâu mà ở lại nữa" Vương Tử Vy xầm mặt xuống:"Mẹ lại gây ra họa gì nữa à?" Bà ta quát:"Con đấy, xuống ngày chỉ biết có mỗi mẹ gây họa thôi, bộ váy này chính mẹ tự tay đến cửa hàng thời trang cao cấp để mua, không ngờ lại có một con ranh con nào đó chen vào ngay giữa đám đông vạch mặt mẹ mang đồ nhái" Vương Tử Vy cau mày, một nhân vật quần chúng không biết từ đâu xuất hiện lại còn dám gây chuyện với Vương phu nhân? Chuyện này Vương Tử Vy tạm thời bỏ qua, cô hỏi thêm một câu:"Vậy con bảo mẹ cố gắng lấy lòng Lăng phu nhân một chút, mẹ có làm không" Vương phu nhân giật mình nói dối:"Có có" Sau đó không muốn đối mặt với Vương Tử Vy đẩy cửa bước lên xe.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 97
Chương sau