Vừa tan học, Xuân Chiến liền kéo Cao Nguyên ra một góc nói chuyện "thân tình".
"Mày điên rồi à?" Cậu nắm cổ áo hắn, bộ dáng muốn du côn thế nào thì du côn thế đấy, "Tự dưng mắc bệnh đề cử tao cho cô giáo?"
Cao Nguyên hơi rũ mi mắt nhìn cổ áo bị thít chặt của mình: "Lớp phó văn thể mỹ thôi mà, không cần phải làm gì, cuối kỳ còn được cộng điểm hạnh kiểm."
"Mắc gì tao cần cộng điểm hạnh kiểm?" Xuân Chiến đã hơi buông tay ra, nhưng vẫn thấy bực bội vô cùng, "Chẳng lẽ mày cũng nghĩ tao..."
Cái loại giang hồ du côn, sớm muộn gì cũng bị đuổi học.
Cao Nguyên im lặng một chốc, mới khẽ nói: "Xin lỗi. Mày muốn đánh thì cứ đánh đi."
Lúc nào cũng thế cả. Thái độ của hắn cứ ung dung tự tại, như thể bản thân luôn lường trước hết, biết được hết.
Giữa hai người chỉ cách một khoảng nhỏ, mà cứ như trời với đất. Thật ra cũng không khác mấy. Nếu Cao Nguyên không phạm sai lầm trong bài thi chuyển cấp, lúc này đây hắn và cậu đã không cùng đứng một nơi, mặc chung một bộ đồng phục.
Xuân Chiến đẩy Cao Nguyên ra: "Đánh mày thì được gì. Thôi bỏ đi."
"Nếu bây giờ mày đánh tao sẽ không đánh trả." Cao Nguyên sửa lại cổ áo, "Sau này thì chưa chắc."
"Tao chấp một tay mày đánh cũng không lại tao." Xuân Chiến đút tay vào túi quần quay lưng đi, "Đánh mấy thằng yếu chán lắm."
Giống như trong phim truyện, càng là giang hồ cộm cán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-chet-ruoi/2447591/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.