"Em nên chủ động..."
"Nên chủ động..."
"Chủ động..."
"Học sinh Tạ, học sinh Tạ!"
Tạ Miên bừng tỉnh, cô ngước nhìn lên bục giảng, thấy cô giáo đang nhíu mày nhìn mình trách cứ: "Học sinh Tạ, em bị làm sao vậy? Sao tôi gọi em không trả lời?"
Tạ Miên đứng lên: "Thưa cô, tối qua em không ngủ được nên có hơi mệt, cô cho em xin lỗi ạ."
"Mệt thì phải bảo, xuống phòng y tế nghỉ ngơi đi, với cái tình trạng này dù tôi có lấy loa hét vào tai em thì cũng không có tác dụng!" Dù gì Tạ Miên cũng là một trong top 3 học sinh nổi bật nhất trường, lại còn chăm chỉ chịu khó như vậy, và còn đây là lần đầu tiên cô thế này nên cô giáo không muốn trách cứ mấy.
"Vâng, em xin lỗi, em xin phép." Trước ánh mắt của cả lớp, Tạ Miên mệt mỏi đi ra khỏi lớp học.
Giai Linh nhìn theo bóng lưng của cô mà rơi vào trầm tư.
***
Phòng y tế.
"Thưa cô, em có hơi mệt ạ." Tạ Miên vừa bước vào đã thấy cô y tế đang dọn dẹp đồ trên bàn làm việc.
"Em vào trong nằm đi, nếu cảm thấy mình ốm thì lấy thuốc uống, cô phải về nhà vì có việc gấp, em tự túc giúp cô nhé."
"Vâng ạ."
Tạ Miên theo chỉ dẫn của cô y tế đi vào sâu bên trong, thấy có rất nhiều giường, cô nằm đại lên một cái gần với mình nhất.
Hai mắt Tạ Tạ Miên thâm như gấu trúc, đôi mắt hơi đỏ vì thức đêm, giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-ai-tinh-thuong-tuong-dai-nhan-chuyen-sung-kieu-the/2711812/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.