Tái khám lại sau hai tuần, vết thương ở bả vai không để lại di chứng nào thì cả nhà mới yên tâm.
Khúc Quân Kỳ ngán ngẩm thở dài một hơi, cuối cùng anh cũng thoát khỏi cái 'thiên đường' này rồi, tuy rất muốn lấy cái vết thương ra để đòi hỏi với Tạ Miên, nhưng một tháng từ viện về đến nhà khiến anh sợ hãi thật sự.
Cả nhà đều bình thường, duy chỉ mẹ anh cứ luôn nhìn anh bằng ánh mắt đong đầy tình yêu thương.
Khiến Khúc Quân Kỳ không nhịn được mà khịa mấy câu, rồi lại bị ăn đánh, rồi khịa, rồi ăn đánh.
Với cả với một thượng tướng như anh, lúc nào cũng rất bận rộn, lúc nào cũng trong trạng thái cảnh giác, nhưng ở nhà lâu khiến anh chán muốn chết, cái đầu óc sắc bén cũng sắp bị mài mòn rồi.
"Miên Miên à, chơi với anh đi, anh chán quá." Khúc Quân Kỳ không mang chút hình tượng gì, nằm thẳng cẳng trên giường cô mà lăn qua lăn lại.
Tạ Miên mặt không đổi sắc tiếp tục làm bài.
Thấy cô không chút để ý tới mình, Khúc Quân Kỳ chống tay, mái tóc đen rũ xuống, trông trẻ hơn rất nhiều.
Anh lười biếng nhìn chằm chằm bóng lưng đang cặm cụi làm bài của Vu Tuyết.
"Em hết thương anh rồi sao? Ngày mai anh bắt đầu đi làm lại rồi, sẽ không có nhiều thời gian, em không muốn nhân lúc này mà bồi dưỡng tình cảm với anh ư? Hai năm nữa thì chúng ta sẽ kết hôn, phải nhanh chóng chuẩn bị chứ? Chẳng lẽ em không muốn cưới anh? Em yêu thằng khác rồi sao?"
Tạ Miên nắm chặt cây bút bi, khóe miệng cô giật nhẹ, bên tai là những lời oán trách như 'oán phụ khuê phòng' của Khúc Quân Kỳ.
Nếu Khúc Quân Kỳ ở nhà chơi thêm một ngày nữa, chắc cô không chịu nổi mà lấy kim chỉ khâu mồm anh mất.
Tạ Miên đặt bút xuống bàn, gập vở lại, rồi cô xoay ghế, đối mặt với Khúc Quân Kỳ đang chống tay nằm trên giường.
Khúc Quân Kỳ mặc một bộ pijama màu đen kẻ sọc trắng, mà giường của cô là màu hồng pastel, cả căn phòng cũng là màu hồng pastel.
Nhìn kiểu gì cũng thấy kì kì.
"Anh muốn thế nào đây?"
Nghe Tạ Miên hỏi, Khúc Quân Kỳ cười cười, còn giả bộ che miệng thẹn thùng, nốt ruồi lệ càng tô điểm cho vẻ yêu nghiệt của anh.
Bỗng nhiên Tạ Miên cảm thấy Khúc Quân Kỳ đeo kính rất tốt, vì chiếc kính giống như là vật phong ấn tên yêu quái này vậy.
Thứ yêu nghiệt, nghiêm chỉnh lại!
Ba chiếc cúc áo trên cùng không biết từ khi nào bị tháo ra, Khúc Quân Kỳ chỉ cần cử động nhẹ, cơ ngực săn chắc đã như ẩn như hiện, đánh sâu vào thị giác của Tạ Miên.
"Đến đây." Khúc Quân Kỳ giả bộ thẹn thùng mời gọi.
Tạ Miên không có ý định đứng lên, cô nghi ngờ hỏi anh: "Sao anh lên được chức thượng tướng vậy hả?"
"...Em hỏi chuyện này làm gì?" Khúc Quân Kỳ như bị cô làm cụt hứng, chán nản nhìn cô.
"Tại vì..." Tạ Miên khẽ đảo mắt, rồi nhanh chóng mỉm cười trả lời: "Em muốn được hiểu anh hơn."
Cô sẽ không hỏi thẳng Khúc Quân Kỳ là vì sao với cái tính cách này mà anh leo được vị trí Thượng tướng đâu.
Câu trả lời này thành công lấy lòng Khúc Quân Kỳ, anh kiêu ngạo nói: "Là vì anh quá tài năng chứ sao nữa."
Tạ Miên ồ một tiếng.
Thái độ này khiến Khúc Quân Kỳ hơi chu môi, mày kiếm nhíu chặt khó chịu hỏi: "Em là đang nghi ngờ tài năng của anh?"
Tạ Miên nhanh chóng phủ nhận: "Không có, tuy ngoài mặt như vậy nhưng sâu trong lòng em đang rất là ngưỡng mộ anh, anh như một vị thần leo rank, mới 26 tuổi mà anh đã làm Thượng tướng rồi, quá đẳng cấp."
Tạ Miên mặt không đổi sắc nói một tràng thể hiện tấm lòng ngưỡng mộ sâu sắc của mình dành cho anh, nhưng sắc mặt của cô lại không chút thay đổi nào nên Khúc Quân Kỳ dĩ nhiên sẽ không tin.
"Học sinh giỏi Văn có khác, miệng nói ra câu nào đều văn thơ lai láng." Khúc Quân Kỳ nhếch môi cà khịa.
Biết anh lại chuẩn bị dỗi, Tạ Miên thở dài bất lực đứng lên đi đến leo lên giường.
Khúc Quân Kỳ chỉ liếc mắt một cái rồi quay lưng về phía cô.
"Có hôn không đây? Không thì về phòng đi để em còn ngủ, sáng mai em phải đi học nữa."
Mấy hôm nay Khúc Quân Kỳ cũng hơi tí là dỗi, Tạ Miên phải dỗ dành anh hơn một tiếng mới hết, cô còn được tặng thêm một đôi môi thịt bò căng mọng nữa.
Được Khúc Dao trợ giúp, ba mẹ Khúc nghĩ cô sưng môi vì ăn cay nên không suy nghĩ quá nhiều.
Ba mẹ Khúc mà biết Khúc Quân Kỳ dụ dỗ cô thế này, kể cả anh là con trai họ, cũng là vị hôn phu của cô đi chăng nữa, chắc anh sẽ bị lăng trì xử tử mất.
"Em...em..." Khúc Quân Kỳ tức đến ngồi bật dậy, không tin nổi nhìn cô, như bị tổn thương sâu sắc bởi lời nói vô tình của cô.
Tạ Miên cạn lời thật sự.
Cô chủ động lại gần, hôn lên môi anh.
Tuy ngoài mặt Khúc Quân Kỳ nhíu mày giận dỗi, nhưng anh vẫn ôm lấy eo cô để tiện cho việc hôn hít.
Quả nhiên, bịt cái mỏ này lại đỡ đau não hơn hẳn...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]