9.
Ngày hôm sau, Ngụy Hứa đi cùng tôi đến đồn cảnh sát.
Khi tôi xuống phòng khách, mọi người trong nhà họ Ngụy đều đang đợi ở đó, mẹ Ngụy vừa nhìn thấy tôi đã khóc, nói tôi đã chịu quá nhiều ủy khuất, sau chuyện này mẹ nhất định phải chăm sóc tôi thật tốt, không bao giờ bỏ rơi tôi, để tôi chịu đau khổ một lần nào nữa.
Tôi cười và an ủi bà ấy, bảo bà ấy đừng lo lắng.
"Đừng lo lắng, Mạn Mạn, nhà họ Ngụy chúng ta sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc cho con."
Ba Ngụy cười vỗ vai tôi, ra hiệu Ngụy Hứa chăm sóc cho tôi, vốn dĩ bọn họ cũng muốn đi cùng, nhưng trận chiến này quá lớn, tôi đành phải cười từ chối.
Đi đến đồn cảnh sát, tôi đã bỏ ngoài tai những sự khuyên giải của một loạt người thân.
Khi cảnh sát đến yêu cầu tôi lấy lời khai, tôi đứng dậy và định bước vào, nhưng mẹ tôi đã giữ tay tôi lại.
"Lâm Thanh Mạn, mày thật sự không định bỏ qua cho em gái mày sao? Đây chính là em gái ruột của mày!"
Cho đến bây giờ, mẹ ruột của tôi vẫn chỉ quan tâm đến Lâm Thanh Nguyệt.
"Mẹ, cho dù người đó là con, làm sai chuyện gì cũng phải chịu trừng phạt, nếu không pháp luật tồn tại làm gì?"
Nghe tôi nói xong, ngực mẹ phập phồng dữ dội, hiển nhiên là rất tức giận.
"Được! Tốt lắm! Nếu đã như vậy, Lâm gia chúng ta từ nay về sau vĩnh viễn không có đứa con gái như mày, hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-na-tra-xanh/2725583/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.