Hắn mệt mõi rời khõi bệnh viện , và lái xe về nhà .
Thả mình nằm dài trên chiếc giường nệm , những hình ảnh , nụ cười , ánh mắt , đôi môi , của nó hiện rõ lên trong đầu hắn , hắn khẽ mỉm cười , một nụ cười nhợt nhạt , và gượng buồn .
- Nè cậu có phải là tên ngốc không vậy ??_ Nó nhăn mặt nhìn hắn .
- Sao cậu lại nói vậy cơ chứ ??_ hắn cau mày nhìn nó .
- Cậu vặt trụi hết rau rồi , thì lấy đâu mà nấu _ nó chỉ vào những mãnh vụn rau mà hắn bẽ nãy giờ .
- Tại.........tớ không biết lặc rau mà cậu cứ bắt làm thì sao tớ làm được _ hắn nhăn mặt nhõng nhẻo .
- Cậu thật là ..............Á_đột nhiên nó hét lên .
- Nè sao vậy hả ???_ hắn giật mình , lo lắng đứng dậy .
- Tại...cậu...mà tớ cắt chúng tay rồi nè _ nó quay sang nhìn hắn , đôi mắt đã rươm rươm nước mắt .
- Đưa xem nào !!_ hắn lo lắng ra lệnh cho nó .
Nó run run đưa tay cho hắn .
Hắn khẽ cầm tay nó đưa lên miệng mình , rồi liếm nhẹ vệt máu :
- Cậu làm gì zậy ???_ nó hét toáng cả lên .
- Thì sát trùng _ hắn thản nhiên đáp .
- Sát trung kiểu gì kỳ vậy ???_ nó nhăn nhó bảo .
- Thôi không nói nhiều nữa đi theo tớ băng bó cho _ hắn nói rồi dắt nó đi băng bó .
.....
- Bà đẹp lão thật đấy _ hắn ngồi nhìn bà nhe răng nói .
- Thôi đi bà già rồi đẹp nổi gì _ bà xua tay và nói .
- Cháu nói thật mà , chắc hồi trẻ bà xinh đẹp lắm phải không bà ??_ hắn gật đầu chắc chắn , rồi thò đầu vào hỏi tiếp .
- Thôi thôi làm ơn đừng có nịnh bà của tớ nữa _ nó nhìn hắn trề môi , rồi chạy lại ôm bà .
- Tớ có nịnh đâu , nói thật mà _ hắn ngang bướng cãi lại .
- Xí !! Ai thèm tin cậu , đừng tin cậu ấy nha bà _ nó ôm chặt lấy bà nói .
- Cậu ...................._ hắn bậm môi nhìn nó .
- Thôi thôi bà xin ,hai đứa bớt con nít giùm bà _ bà khẽ vòng tay ôm lấy nó rồi nói .
- HÌ hì _ nó nhìn bà cười .
Thế là căn nhà lại tràn ngập tiếng cười vui vẻ .
Ngồi nghĩ lại những kỷ niệm , mà lòng hắn không sao quên được . Gia đình của hắn , hai người mang tới niềm vui cho kẻ mất trí nhớ như hắn , một là người con gái hắn yêu , hai là một người bà đáng kính trọng của hắn . Hắn nhớ nhớ nó và bà lắm ,không biết 2 người hiện đang ra sao , nhưng dù nhớ thề nào thì có lẽ hắn không thể gặp lại nữa rồi .
Nghĩ tới đây , một nụ cười buồn , bất chợt lại thoáng hiện trên môi hắn . '' Mong rằng hai người sẽ được hạnh phúc ....... Hy àk !! Tớ xin lỗi '' , hắn lẫm nhẫm câu nói này , rồi chìm vào một giấc ngủ say .
...
Bên kia bầu trời cũng có một người nằm trên giường tựa như hắn .
''Nhất định phải quên ................, phải cố gắng quên đi ....quên đi con người đó . '' nước mắt lăn dài trên bờ mi nó .
Đã bảo nhiêu lần thầm nhủ là không được khóc cơ mà .....Thế nhưng những giọt nước mắt ấy lại vô tình rơi dài .
- Tớ yêu cậu ....
- Cho dù nhớ lại trí nhớ , thì người tớ yêu vẫn chỉ là cậu .
- Tớ sẽ bảo vệ cho cậu .
- Suốt đời chỉ có một mình cậu mà thôi .
Những lời nói ấy , vẫn còn đọng lại trong trí óc nó , thế nhưng người nói thì đã đi mất rồi . Hắn đã đi đâu ??? Thật sự đã quên những câu nói này rồi sao . Thật sự hắn đã chẳng cần nó sao ??? Thật sự giữa nó với hắn chỉ thế này sao ???
Nó cố gắng đặt ra những câu hỏi , mà chính bản thân mình cũng chẳng thể trả lời được . Dù nó cố gắng đến mấy , thì cũng không thể phũ nhận được một điều , rằng nó đang nhớ hắn , nhớ hắn da diết .
Làm ơn đi ông trời !! Hãy cho họ được gặp nhau , dù chỉ một khoảng khoắc nho nhỏ . Có lẽ ông trời đang trêu đùa nó , khi thì đưa hắn tới để giải cứu nó rồi làm nó yêu , và giờ thì lại đưa hắn đi đâu mất rồi . Giá như tất cả những chuyện này chỉ là giấc mơ thì hay biết mấy ..
Nhưng tất cả là sự thật , một sự thật đau khỗ , ngang trái . Hai người yêu nhau , lại chẳng thể ở bên nhau .
Có thể đây là những giọt nước mắt cuối cùng nó dành cho hắn , và bắt đầu từ đây mọi thứ sẽ thay đổi .
1 NĂM SAU , quả thật mọi chuyện đã thay đổi .