"Anh có thể nhắn tin với mỹ nữ thân cành lá ngọc nhất Vách Ngôn"
"..."
Thiên Nghy, mày báo hại tao? Nhưng chẳng lẽ lại cứ để chuyện như thế này? Tôi kéo Thiên Nghy về lại quán cà phê. Không xin số gì nữa hết. Thiên Nghy tất nhiên là vùng vẫy, chống cự. Nhưng tôi lườm cổ một cái khiến cổ im re như cún con
Nhất Nghiêu và Vụy Liêm đang đứng hình trước cảnh tượng trước mắt.
Nhất Nghiêu đột nhiên che miệng lên, khuôn miệng nhoẻn cười đầy ma mị, thấp giọng nói "Tiểu nghịch đảo này, cần phải uốn nắn rồi"
"Hửm, lẩm bẩm gì thế?" Vụy Liêm ngây ngốc quay sang hỏi. Anh đút hai tay vào túi, bước chân trải đều trên đường, thư thái nói "Không có gì"
Đã một tháng sau kể từ sự việc đó.
Sáng sớm, vừa tỉnh dậy đã thấy muộn học sắp trễ giờ. Tôi nhanh chóng phi xuống nhà và chạy thẳng đến trường. Tóc chưa kịp chải. Áo còn có một cúc chưa kịp cài. Miệng còn ngậm một cái bánh mì
Sở dĩ tôi muộn là vì báo thức không chạy, còn bố mẹ tôi thì đi hâm nóng tình cảm ở đẩu đâu nơi nào đến tháng 1 mới về.
Thật, ngốc quá. Biết thế chuyển vào ký túc xá rồi.
- --Tại lớp 10B5---
Lưu Dương Nam Hoàng đang ngồi vắt chân lên bàn, tám chuyện với cậu bạn bên cạnh. Các bạn nữ thì vui vẻ bàn về tất cả những gì họ coi là 'mỹ nhân tiên tử'
Ngồi cùng bàn với tôi là Kim Nhã - cô ấy là một người rất ngang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-na-than-thuong/2795247/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.