Ngụy Giang Thiên cũng nhận ra sự bất thường của cô, anh vẫn luôn hỏi cô xảy ra chuyện gì. Thế nhưng Tâm Đan lại không biết nên đặt câu hỏi thế nào thì hợp lý.
Hơn ai hết, cô là người đã từng tồn tại trong một gia đình có bạo lực. Mỗi khi nhắc lại chuyện này, cô vẫn giữ thái độ kinh hoàng và ám ảnh. Vì vậy, nếu như cô đặt câu hỏi với Ngụy Giang Thiên không khéo léo, có thể gây ra phản ứng ngược thì sao?
Tuy cô biết anh sẽ không làm hại cô, nhưng đối với người thâm sâu khó lường như Ngụy Giang Thiên, cô không thể không sợ.
Tối hôm đó, hai người hai chó. Ngụy Giang Thiên cầm dây xích của Hồ Lô còn cô thì phụ trách anh chàng HiKa xinh xắn đi dạo phố.
Ngụy Giang Thiên lại bất ngờ hỏi cô. "Tâm Đan, em được cha mẹ nuôi nhận về năm bao nhiêu tuổi?"
Tâm Đan vẫn như mọi khi, bảo rằng khi đó cô còn quá nhỏ nên không thể nhớ.
Rõ ràng anh không tin lắm, nhưng lại không tốn công truy hỏi gì thêm nữa.
Để HiKa và Hồ Lô chạy chơi ở bờ biển, còn Tâm Đan và Ngụy Giang Thiên ngồi ở một băng ghế đá không xa. Sao trời ở biển rất sáng, không có tòa nhà cao lớn càng không có khói bụi xe cộ của thành phố. Chỉ có tiếng sóng biển, tiếng chó kêu, tiếng thở của hai người.
Cô quay sang, thấy Ngụy Giang Thiên vẫn chăm chú nhìn ra phía xa bãi biển. Ánh mắt anh cơ hồ chứa hàng ngàn thiên ngôn vạn ngữ, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-na-nu-phu-boss-phan-cong/3253170/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.