Lam Giang nằm cách thành Bách Nhật hơn sáu trăm km, chạy xe xuyên suốt cũng mất cả bốn tiếng đồng hồ. Suốt dọc đường đi Tâm Đan không ngừng dùng điện thoại quay lại đường phố hai bên, HiKa và Hồ Lô ngoan ngoãn nằm ở ghế sau ngủ ngon lành. Thỉnh thoảng đường có vài cái ổ gà làm một trong hai con ngã nhào xuống sàn xe trong thật là buồn cười.
Tâm Đan quay qua, thấy Ngụy Giang Thiên vẫn chuyên tâm lái xe thì hơi nhướng người về phía trước hôn lên mặt anh một cái.
Anh quay lại, khá ngạc nhiên với động thái này của cô, giơ tay vò nhẹ mái tóc đen mềm mại một cái.
Tâm Đan cười hì hì. "Anh chạy xe có mệt không?"
"Hết mệt rồi." Anh đáp.
"Nếu như anh dạy em chạy xe thì giờ anh đã có thể qu chỗ em ngủ rồi."
Anh cười. "Em nghĩ nhiều quá rồi."
Tâm Đan bĩu môi, hừ một tiếng rồi ngồi lại ghế của mình.
Xe chạy được thêm một đoạn, cô hỏi anh. "Lam Giang là nơi như thế nào?"
"Là nơi y như cái tên của nó, có rất nhiều con sông xanh biếc." Ngữ khí của Ngụy Giang Thiên vẫn điềm nhiên.
"Vậy tại sao anh lại đến thành Bách Nhật?"
"Vì để gặp được em."
Tâm Đan lườm anh một cái.
Ngụy Giang Thiên mỉm cười. "Ngủ đi, tới nơi anh sẽ gọi dậy."
Tâm Đan gật đầu, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Cô mơ thấy biển xanh, cát trắng cùng với...Giang Thiên.
Cho tới khi xe vừa dừng lại, cô cũng tự động thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-na-nu-phu-boss-phan-cong/3253165/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.