"Không được, chạy không nổi nữa rồi, Dương Nam Phương, nghỉ một chút đi
"Không được, chạy không nổi nữa rồi, Dương Nam Phương, nghỉ một chút đi." Dương Trí nằm dài xuống sân trường, thở hồng hộc, thấy không có ý định muốn nghỉ ngơi thì kêu gào. "Cậu đã chạy bốn mươi bảy vòng rồi, muốn thắng cũng không cần phải bán mạng như vậy."
Dương Nam Phương chạy phía xa, không nghe thấy cũng không trả lời. Dương Trí nghiến răng đứng lên chạy tới chỗ anh. "Này, tôi biết cậu muốn thắng thầy Ngụy nhưng tập cũng phải có chừng mực thôi chứ, muốn giết người hay sao?"
Từng giọt mồ hôi trên trán rơi xuống lướt qua gương mặt anh tuấn rồi rơi xuống bãi cát dưới chân tạo thành một đóm tròn nhỏ rồi lại bị bước chân của anh giẫm lên. Làn da vốn dĩ không quá đen của Dương Nam Phương vì chạy quá lâu dưới trời nắng nên có phần ngã màu thấy rõ. "Cậu nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ muốn không thua quá mất mặt thôi."
Dương Trí cũng biết không thể lung lay anh nên đành phải cùng chạy tiếp. "À phải rồi, khi nãy thuộc hạ của cha cậu tìm cậu về đấy, nghe nói là có cô nào xinh đẹp muốn cậu đi xem mắt. Hay là cậu đi thử đi, biết đâu tìm được bông hoa xinh đẹp hơn, cũng xem như là giải thoát khỏi bể khổ."
"Mặc kệ, tôi không về, tôi ghét bị sắp đặt." Dương Nam Phương đáp.
Dương Trí lại vô tình nhìn ra phía xa, cười mờ ám. "Xem ra bông hoa xinh đẹp đúng là biết tự chạy đi tìm đất hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-na-nu-phu-boss-phan-cong/3253153/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.