Chạy ra khỏi ký túc, Tâm Đan kéo đại một nữ sinh lại hỏi. "Xin hỏi cậu có thấy thầy Ngụy đâu không?"
Nữ sinh kia vừa nhìn thấy cô, rõ ràng là bị ảnh hưởng của chuyện lộ ảnh nóng kia, cô ta kinh tởm nhìn cô rồi xua xua. "Không biết không biết, đi chỗ khác đi."
Tâm Đan nghiến răng, không thèm đôi co với kẻ không não mà tiếp tục đi tìm.
Nhưng đi một lúc cô mới nhớ, mình bị mù đường.
Trời thì đã sập tối, một mình cô lang thang đủ chỗ, hỏi đường thì không ai chỉ.
Cô hoang mang nhìn xung quanh, trong lòng tràn đầy sợ hãi, khi nãy đáng lý ra cô phải gọi Gia Vi đi cùng...
Điện thoại, phải rồi điện thoại...
Tâm Đan lấy điện thoại trong túi ra, nhưng mở mãi mà nguồn vẫn không lên.Sao lại hết pin đúng lúc này chứ?
"Hãy ở đây, mẹ đi mua kẹo bông cho con ăn."
"Xin lỗi con, không cần sợ, mẹ ở đây..."
"Nhớ kỹ câu này, không sinh được con trai, tao đem con nhỏ kia đi chôn sống."
"Tôi không cần nó. Cô thương nó chứ gì? Được rồi, tôi ném nó vào bồn cầu, xem nó sống thế nào?"
Tâm Đan nhắm chặt mắt, bịt chặt hai tai của mình. "Đừng nói nữa, đừng nói nữa..."
"Anh, sao anh có thể trơ trẽn như vậy chứ?"
"Tôi trơ trẽn, vậy không nhìn lại bản thân tồi tàn của cô đi? Mấy con điếm bên ngoài có thể sinh con trai, còn cô, ba năm cô chỉ sinh được một đứa con gái."
« Làm ơn...làm ơn đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-na-nu-phu-boss-phan-cong/3253100/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.