Cô luôn tin rằng không có hoàn cảnh nào tuyệt vọng, chỉ có con người tuyệt vọng vì hoàn cảnh mà thôi.
"Anh đi đâu giờ này mới về?" Một thiếu phụ quần áo đơn giản, gương mặt mờ ảo không nhìn rõ, từ giọng nói có thể nghe ra sự sốt ruột cùng chất vấn.
Người đàn ông đối diện cô ấy ném áo khoác một bên rồi ngồi xuống bàn. "Hỏi làm gì? Muốn biết sao? Tôi đi tìm gái đó, có gì không?"
"Anh, sao anh có thể trơ trẽn như vậy chứ?"
Rầm – người đàn ông ném phăng ly trà trong tay. "Tôi trơ trẽn, vậy không nhìn lại bản thân tồi tàn của cô đi? Mấy con điếm bên ngoài có thể sinh con trai, còn cô, ba năm cô chỉ sinh được một đứa con gái."
"Nhưng dù gì nó cũng là con mình..."
"Tôi không cần nó. Cô thương nó chứ gì? Được rồi, tôi ném nó vào bồn cầu, xem nó sống thế nào?"
Người phụ nữ quỳ xuống hoảng loạn cầu xin. "Em xin anh, dù gì nó cũng là con mình, em sẽ cố gắng sinh con trai, anh đừng đối xử với nó như vậy..."
Người đàn ông nghe vậy thì dịu xuống, nhưng vẫn năng chân đạp vào ngực thiếu phụ kia một cái khiến cô ta ngã sóng xoài ra mặt đất, người đàn ông chỉ tay cảnh cáo. "Nhớ kỹ câu này, không sinh được con trai, tao đem con nhỏ kia đi chôn sống."
Người đàn ông bỏ đi, từ góc tường chạy ra một đứa bé nhỏ, nó chạy tới bên mẹ nó vừa khóc vừa gọi mẹ ơi. Thiếu phụ kia òa lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-na-nu-phu-boss-phan-cong/3253080/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.