***
Phần 1.
Đầu hè vòm trời trong xanh và rất sạch sẽ. Không khí khá mát mẻ và dễ chịu.
- Ju. Ju kìa.
- Ju ơi. Mai dậy tớ ghita nhé.
- Ju ơi. Giải giúp tớ bài tập này với.
- Ju ơi. Xem hộ tớ bài tiếng anh này.
- ….
Bla Bla Bla….
Trời trong xanh nhưng trong lòng tôi đang nổi giông tố.
Ở trường, trong lớp, bến xe Bus, sân thượng…lúc nào cũng có ít nhất một học sinh nhờ Ju giúp một việc gì đó. Chuyện Ju là con ruột của hiệu trưởng lúc nào cũng là đề tài “HoT” trong trường. Học sinh nữ xì xào, học sinh nàm bàn tán. Cả trường xì xào bàn tán. Cũng chính vì điều này mà HạnhNhi vẫn hay la oai oái.
- Ju à. Cậu có thể ngừng giúp mọi người mà giúp mình đi được không. Tuần sau là có cuộc thi bóng rổ rồi đấy. Lúc nào cũng bận như vậy thì thời gian đâu mà tập.
Tùng béo thì triết lí.
- Ngày trước Ju chơi bóng hơi cừ ấy. Không cần luyện tập cũng thắng thôi.
- Đừng có chủ quan.
- Mà nếu thua thì cũng là thua học sinh trong trường mình chứ có thua trường khác đâu mà ngại.
- Sao cậu vô lí thế Tùng.
- Thế mà vô lí à…?
- …
HạnhNhi và Tùng tranh cãi nhau về cuộc thi bóng rổ sắp tới của trường tôi. Đó là một cuộc thì thể thao có quy mô lớn nên mọi người rất háo hức. Nghe đâu trận chung kết sẽ được quay lại và lưu giữ trong album video thể thao của trường. Ju là đội trưởng đội White Cat. Mọi chuyện cũng không um sùm và nổi đình đám nên khi Yul bất ngờ tham gia ngày hội thể thao với danh hiệu đội trưởng đội Black Cat. White Cat và Black Cat là hai đội bóng nổi tiếng trong trường. Mỗi khóa, học sinh khi bắt đầu nhập học đều mơ ước một ngày có thể là thành viên của một trong hai đội bóng rổ không những nổi tiếng trong trường mà thay mặt thành phố đi tranh giải quốc gia. Theo truyền thống, nhà trường chỉ chọn 1 đội tham gia ngày hội thể thao toàn quốc và có thể nói cuộc thi bóng rổ trong trường là cuộc thi quyết định xem ai sẽ giành được chiếc vé vàng. Một điều rất công bằng rằng, tính tới thời điểm này, số phần thắng của hai đội là ngang nhau, chính điều ấy cũng phần nào khiến cho cuộc thi năm nay dù chưa diễn ra nhưng đã thấy cam go và hồi hộp. Thẳng thừng mà nói thì cuộc thi bóng rổ này là cuộc thi giữ Ju và Yul thì đúng hơn.
Ju thì ít khi tới sân bóng rổ, đúng hơn là hầu như lúc nào cậu ấy cũng ở thư viện.
Yul thì cũng chẳng lưu tâm tới cuộc thi là mấy, vẫn lạnh lùng và bất cần. Cậu ấy hành động như thể mọi chuyện trước đây vẫn là như vậy. Không có gì thay đổi, không có gì đáng bận tâm.
- Qua quán Kem.
Tôi nhìn màn hình điện thoại báo tin nhắn mới của Yul, lưỡng lự không biết trả lời thế nào. HạnhNhi và Tùng đã ngừng tranh luận, cả hai săm soi chiếc điện thoại đang rung bần bật trên bàn, sau quay sang phía tôi, nhất loạt hỏi.
- Không trả lời tin nhắn của Yul hả?
Tôi cười như không, giải thích.
- Nhưng mà chúng mình đang học nhóm.
- Học nhóm thì cũng có thể dừng mà. Cậu có thể đi chơi với Yul nếu muốn.
HạnhNhi nháy mắt nhìn tôi, sau huých tay Ju bên cạnh, hỏi.
- Đúng không Ju?
Ju không vẫn chăm chú đọc sách không để ý đến câu hỏi của HạnhNhi. Tùng quay sang phía tôi, vỗ vai tỏ vẻ cảm thông sâu sắc.
- Im lặng là đồng ý. Cậu trả lời tin nhắn của Yul đi. Với lại chúng mình học nhóm cũng từ chiều tới giờ rồi mà.
Tôi còn đang lưỡng lự thì một nhóm học sinh nữ lớp dưới chạy tới.
- Anh Ju. Đúng là anh Ju rồi. Anh có thể giải giúp tụi em bài toán này được không? Bọn em giải hoài mà không ra.
Ju nhướn mày, hạ quyển sách xuống sau gật đầu. Thoăn thoắt giải toán cho nhóm học sinh nữ kia.
Vốn dĩ thì tôi còn đang băn khoăn, nhưng giờ thì quyết tâm cao ngút trời. Tôi đi.
---
Quán Kem khá đông khách.
Đây là quán Kem mà Yul dẫn tôi tới từ cái lần cậu ta tra khảo tôi về bức thư rồi phán “ Nghe nói cậu thích tôi?” rồi “ Hãy cứ thích tôi đi.”
Vẫn căn phòng kính trong suốt cao nhất và thiết kế hơi nhô ra ngoài. Tôi vừa đẩy cửa bước vào đã thấy phía trước mình la liệt rất nhiều Kem. Tôi hoa hết cả mắt, ú ớ không nói được lời nào.
Người phiá trước tôi ăn mặc rất lịch sự, áo vest đen đĩnh đạc, tóc chải dựng đứng phong cách, từng nét trên khuôn mặt hài hòa như tranh vẽ, mỗi một hành động đều quyến rũ và điêu luyện. Nhìn cậu ta đang ăn Kem tôi bỗng nhiên rùng mình một cái. Có lẽ bây giờ rùng mình là một hành động mới thưởng thức cái đẹp của tôi.
- Ngồi đi.
Kể từ lúc thoáng thấy Yul ở sân bay thì cũng phải hơn tuần nay tôi và Yul mới nói chuyện kiểu ở nơi chỉ có hai người thế này. Chẳng hiểu tuần vừa rồi Yul làm việc gì, nhìn thấy tôi là cứ thấy ma, lặn mất tăm. Tôi lại còn ảo tưởng sức mạnh là vị trí Osin của tôi trong mắt cậu ta giờ đã thay đổi, nhưng hôm nay thì…xem ra Osin vẫn cứ mãi là Osin, không thể lên chức quản gia được!
Tôi đẩy ghế ngồi xuống.
- Lâu rồi mới đi ăn kem nhỉ?
Tôi nhướn mày nghĩ ngợi, thật thà đáp.
- Cũng không lâu lắm.
Người phiá trước hai bàn tay đan chéo nhau, thần khí rất nghiêm túc từ tốn.
- Lâu rồi không hẹn hò. Nhớ tôi không?
Tôi nhe răng ra cười, đáp.
- Ầy, có hơn tuần chứ mấy.
- Ra là vậy.
Tôi không hiểu hết ý nghĩa ba từ “ Ra là vậy” của Yul có ý nghĩa thâm sâu đến mức nào, chỉ biết sau 3 từ đó không khí bỗng dưng trùng xuống một cách kì quái.
Tôi lái câu chuyện sang hướng khác.
- Tuần vừa rồi cậu đã làm gì vậy?
Yul nhún vai.
- Nghĩ một số chuyện.
- Chuyện gì?
- Kế hoạch hẹn hò.
Tôi trố mắt hỏi người đối diện.
- Không phải lại nghĩ ra những âm mưu mới để sai khiến tôi đấy chứ?
Giọng người phía trước thất vọng.
- Vậy ra mối quan hệ giữa tôi và cậu là mối quan hệ sai khiến à?
Tôi đập bàn hưởng ứng.
- Đúng. Đúng. Chính là mối quan hệ này. Hẹn hò với cậu có khác nào đi trên một sợi dây thừng vắt qua hai tòa nhà cao tầng mà không có dụng cụ hỗ trợ.
Nói một lèo xong xét thấy nét mặt của người đối diện, tôi ngậm ngùi không nói thêm được câu gì nữa.
Những ngón tay đánh nhịp trên bàn một cách đều đặn, giọng thâm trầm.
- Theo cậu thì như thế nào mới được gọi là hẹn hò?
Mắt tôi lấp lánh.
- Ngày trước tôi nghĩ đi hẹn hò là phải như trên phim.
- Là sao?
- Là cùng đi xem phim, rồi ngồi kể những câu chuyện thú vị.
- Đi thôi.
Cằm tôi trễ xuống tận bụng. Đi ngay bây giờ sao?
***
- Cậu thích phim gì?
Tôi ngồi như tượng đá trong rạp chiếu phim chỉ có hai bóng người. Tôi và Yul. Màn hình lớn phía trước hiện rất nhiều mục lục phim, tôi nuốt nước bọt đánh ực, ậm ừ.
- Phim gì cũng được.
Yul bất thình tắt màn hình phía trước. Giọng trầm xuống một cách quái dị.
- Tính tôi nói thẳng. Nghĩ là làm. Nhanh gọn. Dứt khoát. Nếu đã không có bộ phim gì hay thì giờ tôi sẽ kể cho cậu một số câu chuyện thú vị. Như cậu muốn.
Tôi nghiêng đầu sang hướng 2 giờ, trộm nghĩ không biết vị trí Osin của tôi giờ có phải chuyển thành người đi phỏng vấn cậu ta không vậy. Tự dưng dẫn tới rạp xem phim rồi bộc bạch bản than hết cho tôi coi là sao? Không lẽ trên đường từ quán kem tới rạp chiếu phim này, cậu ta phóng xe quá nhanh và đã bị trúng gió?
Nhưng lại nghĩ tới cái tính tự ái cao ngút trời của người bên cạnh, tôi gật đầu cái rụp. Người bên cạnh vẫn giữ nguyên thần khí ban đầu, lạnh lùng nói tiếp.
- Đó sẽ là những câu chuyện có thực đã được tính toán.
Lần này thì tôi chếch đầu sang hướng 4 giờ. Gật đầu cái rụp lần nữa.
- Có hai câu chuyện. Về tôi và Ju. Và tôi sẽ kể cho cậu vào thời điểm trước khi trận bóng rổ diễn ra và sau khi trận bóng rổ kết thúc. Mỗi một thời điểm chỉ nghe 1 câu chuyện.
Tôi trố mắt ngạc nhiên, nhưng vẫn cố giữ nguyên đầu góc 6 giờ, lại gật đầu.
- Bây giờ là thời điểm trước trận đấu bóng rổ. Cậu muốn nghe chuyện về tôi trước hay Ju?
Nét mặt Yul không có gì là đùa. Và trước giờ thì Yul cũng chưa từng đùa. Yul nói là làm. Và nhiều khi cứ dửng dưng làm theo ý của mình. Nếu đã gọi tôi tới đây để nghe một câu chuyện nào đó thì tất nhiên tôi phải nghe chuyện về Yul đầu tiên. Tôi không biết chuyện đó là chuyện gì nhưng có lẽ sau ngày hiệu trưởng đi thì đây là lần đầu cậu ấy muốn nói chuyện với tôi. Vậy nên tôi phấn khởi đáp luôn.
- Kể chuyện về Yul trước đi.
Yul nhếch môi cười, có vẻ như cậu ấy không bất ngờ lắm khi nghe thấy câu trả lời của tôi, trái lại trên nét mặt còn thấy sự hụt hẫng thất vọng.
Yul đứng dậy, hai ngón tay kẹp hờ một quân bài, ánh mắt lạnh hơn băng hướng lên màn hình trắng tinh phái trước, chậm rãi nói.
- Có thể cậu sẽ bất ngờ rất nhiều đấy.
- Tớ sẽ khống chế được. Cậu kể đi.
Lưng người phía trước hơi nhô như hít một hơi sâu, buông lời.
- Ngày nhập học. Tôi đã biết Ju là con trai ruột của bố tôi.
Tôi hơi bất ngờ khi nghe Yul kể vậy, nhưng tôi vẫn biết điều đó, chỉ là không nghĩ rằng Yul sẽ nói chuyện đó cho tôi.
- Chuyện tôi khai tên giả chỉ là muốn xác nhận xem liệu bố tôi có biết Ju là con trai ruột của ông ấy hay không. Nhưng xem ra thì ông ấy không biết.
Một tiếng cười nhỏ khi ngắt quãng của Yul khiến tôi cảm giác như ngay từ lúc đầu, Yul đã biết trước mọi đáp án trong mọi tình huống đã xảy ra trong thời gian qua.
- Chắc cậu đang thắc mắc vấn đề khi tôi là Quang Anh và khi tôi là Yul? tính cách của Quang Anh cũng là một phần trong tôi. Nó giống như ước mơ là bác sĩ của tôi vậy. Nhưng tôi là Yul, phải là Yul.
- Tại sao lại như vậy? Cậu có thể là Quang Anh nếu cậu muốn.
- Tôi được nhận về nuôi không phải là làm những gì mình muốn. Với lại tôi nghĩ mình là Yul thì hợp.
- Tớ nghĩ…
- Đừng hỏi. Chỉ nghe.
- Ừ.
- Cậu còn nhớ cậu đã dành giải nhất trong một cuộc thi hát trong siêu thị? Thú thực là cuộc thi đó do tôi tổ chức và tôi cố tình cho cậu về nhất để bắt cậu về. Gọi là kiểu làm quen đó.
Tôi thấy cổ họng nghèn nghẹn.
- Buổi cắm trại ở lớp. Nhớ chứ. Tôi không rảnh để tham dự mấy cái lễ hội linh tinh, nhưng hôm đó lại xuất hiện trước mặt cậu, trước mặt Ju. Khi ấy tôi chỉ muốn cho Ju biết rằng tôi đã biết thừa cậu ta có ý gì khi đột xuất về Việt Nam.
Tôi thấy nghẹn hơn nữa.
- Cậu còn nhớ những lần có chiếc xe đen bám theo cậu, lần cậu bị bắt cóc? Đó là người của tôi.
Tôi với tay lấy cốc nước lọc, cố gắng bình tĩnh lại. Người phiá trước giọng trầm xuống.
- Cậu còn nhớ lá thư cậu viết cho tôi? Cậu không thắc mắc là vì sao tôi lại có lá thư mà cậu đã gửi nhầm cho Ju sao? Ngay khi nhập học được 1 tuần tôi và Ju đã gặp nhau. Tôi biết cậu ta về Việt Nam để làm gì. Và cậu ta cũng biết điều đó. Và vô tình tôi có được lá thư. Cậu không nhớ là cậu gửi lá thứ đó cho Ju? Cậu không nhớ là cậu đã từng bị bắt và được thả ngay sau lúc đó? Mục đích chỉ là muốn Ju đến gặp tôi và đưa cho tôi lá thư đó.
Trong đầu tôi dần xuất hiện những hình ảnh ngày trước. Những ngày đông đó tôi có nhớ là mình đã tới một quán ăn vào buổi tối, khi ấy bố mẹ tôi không có ở nhà vì bận công tác. Lúc tôi trở về từ quán ăn, rõ ràng cảm giác có một nhóm người áo đen đi theo mình. Rồi khi rẽ vào một con đường tối, tôi nhớ rằng tôi đã bị bắt đi. Khi ấy trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi có nghe thấy hai giọng nói rất là lạ, cuộc nói chuyện của họ cũng lạ. Lúc đó còn ngỡ mình xem phim Ả rập không có Vietsub, khi tỉnh dậy thì đã thấy mình ở nhà. Còn tưởng mình vừa nằm mơ.
Giờ thì tôi mới có thể biết thì ra lúc đó mình không mơ.
- Vậy hóa ra, tất cả chỉ vì Ju quen biết tôi nên ngay từ lúc đầu cậu đã muốn làm quen với tôi và sắp đặt mọi chuyện?
- Phải.
- Ngay cả việc cậu nói tôi là bạn gái cậu?
- Không phải.
- …
- Khi bố tôi gặp bố mẹ cậu trong nhà hàng. Tôi đã thực sự rất thích gia đình của cậu. Nhưng tôi không thể chỉ vì thích không khí đó mà quên đi những kế hoạch đã vạch sẵn trong đầu tôi. Lần tôi và Ju ẩu đả sau trường, là vì cậu.
Yul xoay người lại, lạnh lùng bước từng bước một tiến lại gần tôi, quân bài trong tay vẫn xoay xoay theo nhịp. Ánh mắt quái dị lóe lên rồi biến mất. Môi mấp máy.
- Ju nói với tôi rằng. Trong cuộc chiến của tôi và cậu ta, cậu ta không muốn mang Đan vào. Nhưng tôi nói rằng biết sao được tôi đã thích Đan rồi. Và thế là cậu ta đánh tôi.
Mọi chuyện đúng là như một kế hoạch, và thực sự thì tôi đang là một quân cờ. Yul đặt hai bàn tay của mình lên vai tôi, ấn tôi ngồi xuống, nghiêm giọng nói.
- Chắc bây giờ Đan thấy ghê tởm tôi lắm đúng không? Nhưng đừng nên làm vậy, vì khi đến lễ hội khiêu vũ, khi nhẩy cùng Đan, trong đầu tôi chỉ có âm nhạc và nụ cười của Đan. Chỉ vậy. Nhưng thực ra đó cũng là một giao kèo, đại loại là nếu tôi mời được Đan tới lễ hội và Đan chọn tôi, Ju sẽ biến mất. Và đó là lí do cậu ta bất ngờ về Nhật. Là vậy đấy.
“Bốp”.
- Cậu thật đáng sợ Yul à. Tôi không ngờ cậu lại là loại người như vậy. Mà cũng đúng thôi, từ trước đến giờ tôi trong mắt cậu vốn dĩ cũng chỉ là quân cờ. Một quân cờ trong một cuộc chiến nào đó của hai cậu. Bây giờ thì cậu có thể nghỉ ngơi được rồi đấy.
- Nhận được cái tát cuả Đan thực sự thấy lòng nhẹ nhõm.
- Đừng đóng kịch nữa.
- Nếu tôi muốn đóng kịch thì tôi đã không kể những chuyện này.
…
- Khi cùng Đan tới lễ hội ẩm thực, khi ăn tào phớ, khi cùng Đan ở lại trong rừng trong chiếc hố tối om, tôi đã nghĩ là tôi có thể bên Đan mà không cần phải nghĩ đó là vai diến. Rồi khi Đan bị Ruby bắt đi, khi bị thương, và cái lúc mà Đan nói với tôi rằng Đan không thích một người như tôi, khi ấy tôi thực sự đau lòng. Rất rất đau lòng.
Đôi mắt phía trước nhìn thẳng về phía tôi, mắt tôi trong giây lát nhòe đi, cảm giác như mình vừa bị ai đó đẩy xuống một chiếc hố rất sâu, khi đang rơi giữa chừng thì lại được chính người đào chiếc hố đó quăng dây thừng xuống cứu. Tôi cười nhạt.
- Không lẽ bây giờ cuộc chiến của cậu và Ju vẫn còn tiếp diễn sao?
- Không hẳn là như vậy.
- Tôi thật không hiểu, tại sao các cậu phải làm như vậy. Dù sao thì hai người cũng có chung một người gọi là cha.
- Đó là tình thương. Vì cả hai không ai có được tình thương từ người cha nên mới vậy.
- Vậy sao lại là tôi? Sao lại chọn tôi trong cuộc chiến ngớ ngẩn này của hai người? Vì sao?
- Là vì cậu là con gái của hai người bạn rất thân với bố tôi. Và chỉ có bố mẹ cậu mới biết chuyện quá khứ của bố tôi.
Tôi cười khan hai tiếng. Hóa ra là vậy.
Ngay từ lúc bắt đầu, khi Quang Anh chỉ là một vai diễn trong lúc đợi hiệu trưởng sang Nhật, Quang Anh trong mắt tôi là một giấc mơ. Một giấc mơ xa vời. Khi những chiếc mặt nạ được gỡ ra, Quang Anh là Yul. Khi hiệu trưởng sang nước ngoài, thì nơi này mới thực sự là một cuộc chiến.
Yul cho người theo dõi tôi, gợi ý về bức thư, muốn tôi làm bạn gái, hẹn hò.
Yul bất thình xoay người, cúi xuống
- Tôi thích Đan. Là thật.
- Tôi có thể tin những lời này sao? Cậu nghĩ rằng tôi có thể tin sao?
- Tôi tin là Đan biết tôi thích Đan.
Liệu tôi có biết rằng Yul thích tôi không vậy? Tôi chỉ thấy đầu óc mình trống rỗng.
- Lúc này trong suy nghĩ của Đan, tôi là một người xấu xa đúng không?
Tôi gạt bàn tay Yul khỏi vai của mình, đeo lại balo và đẩy ghế bước lại gần phía lối ra. Ngay khi bàn tay vừa chạm phải nắm xoay cửa, thanh âm lạng lùng như sợi dây vô hình khiến chân tôi khựng lại.
- Hi vọng cậu sẽ đến nơi này sau trận thi đấu bóng rổ, để nghe câu chuyện còn lại.
- Ngày trước cậu lúc nào cũng nói tôi ngốc. Giờ thì tôi tin, tôi ngốc thật.
Phần 2.
***
- Mẹ. Con vào được không?
- Ừ.
Tôi đẩy cửa, ôm gối, chạy tót lên giường và ôm chặt lấy mẹ. Mẹ tôi bỏ dở tờ báo đang đọc, choàng tay ôm lấy tôi, hỏi.
- Đan, sao vậy con?
Tôi thấy cổ hơi nghèn nghẹn, nhưng vẫn cố giữ cho giọng được trong trẻo.
- Không có đâu. Vì bố không có nhà nên con sang ngủ cùng mẹ ẹ đỡ sợ thôi.
- Thật à?
- Vâng.
- Có chuyện gì vậy con?
Tôi lắc đầu, ngậm ngùi.
- Không có chuyện gì thật mà mẹ. Chỉ là con…không biết cô Huệ Chi và hiệu trưởng sang đó đã ổn định chưa?
- Ừ. Cô chú ấy gọi điện về, nói là đang chuẩn bị bản thiết kế trường học từ thiện bên ấy. Mọi việc cũng suôn sẻ lắm. Họ chỉ lo cho những đứa con ở nhà. Nhất là Yul.
- Cô chú ấy không cần lo cho Yul đâu. Yul làm gì cũng có kế hoạch hết rồi.
Mẹ khẽ gỡ tay tôi, hỏi lại.
- Đan. Con nói vậy là sao?
Tôi vẫn ôm riết lấy mẹ, đáp.
- Yul làm nhiều chuyện mà chúng ta không biết lắm.
- Đan à, mẹ không biết là đã có chuyện gì xảy ra, nhưng Yul là một chàng trai chịu nhiều tổn thương nhất. Mẹ tin những gì Yul làm là do Yul muốn mọi người chú ý thôi.
- Vì cậu ấy muốn mọi người chú ý ạ?
- Ừ. Con còn nhớ hôm chú Trần Khôi chuẩn bị rời khỏi bệnh viện chứ? Hôm ấy mẹ và cô Huệ Chi vừa ra ngoài thì gặp cô Kim Phúc. Con biết cô Kim Phúc chứ? Mẹ của Yul.
- Là Phu nhân. Con thấy bạn bè trong trường gọi vậy.
- Ừ. Đó là một người cao quý. Nhưng đúng là hạnh phúc không thể mua được bằng tiền. Năm xưa vì muốn cùng nhau xây dựng một công ty số 1 với tầm cỡ thế giới mà gia đình cô Kim Phúc và chú Trần Khôi đã tự ý sắp xếp hôn lễ cho họ. Chuyện của chú Trần Khôi và cô Huệ Chi thì con biết rồi đấy. Nhưng chuyện của cô Kim Phúc, thì lúc đó mẹ mới biết. Thì ra ngày trước khi làm lễ cưới với chú Trần Khôi cô Kim Phúc đã từng du học bên Mĩ và có yêu một người bên đó. Sau này khi kết hôn trên danh nghĩa với chú Trần Khôi, hai người thỏa thuận không xen vào cuộc sống của nhau. Cô Kim Phúc đã có một gia đình nhỏ bên đó. Cô ấy có 2 người con gái bên nước ngoài. Yul được nhận về nuôi là cũng bởi họ muốn xây dựng một gia đình che mắt gia đình hai bên. Bố cô Kim Phúc là người có rất nhiều tai mắt, sau này ông ấy qua đời cô Kim Phúc mới thường xuyên ra nước ngoài, còn chú Trần Khôi mới có thể đi tìm cô Huệ Chi. Họ có cần tiền bạc tài sản như những gì cha mẹ họ mong muốn đâu. Nghĩ lại thì trong chuyện này, Yul là người chịu thiệt thòi nhất. Thật tội nghiệp cậu bé.
Tôi nghẹn ngào.
- Nhưng vì sao cô Kim Phúc và chú Trần Khôi không từ chối cuộc hôn nhân này vậy mẹ? Chẳng phải là họ đều có một người khác rồi sao?
- Con người ta sống trên đời này ràng buộc nhau bởi chữ Tình con ạ. Ngày ấy bố chú Trần Khôi đã từng nói: nếu chú ấy không kết hôn với cô Kim Phúc thì cuộc sống của cô Huệ Chi sẽ gặp bất trắc. Mẹ nghĩ cô Kim Phúc cũng gặp tình huống như vậy. Họ miễn cưỡng lấy nhau trên giấy tờ để có thể đảm bảo sự an toàn cho người họ yêu. Năm xưa thực sự thì thế lực của hai gia đình rất lớn. Tiếc là bố mẹ hai bên không hiểu được tình cảm của con cái họ.
Lúc chiều, khi tôi hỏi Yul vì sao lại hành động như vậy? Yul nói rằng “Vì đó là tình thương, vì cả hai đều không có tình thương của gia đình nên mới hành động như vậy”. Lúc này, khi nghe mẹ tôi kể chuyện về gia đình Yul, trong đầu tôi là hình ảnh ngôi nhà trong suốt được bao kín xung quanh bởi những cây dây leo – nơi mà Yul đã ở - nơi mà bác quản gia nói với tôi “ là nơi mà cậu chủ hay tới mỗi khi ở nhà một mình.” Tôi tự hỏi không biết Yul đã ở trong ngôi nhà đó bao nhiêu lâu vậy?
Yul có vì quá cô đơn mà hành động như thế không?
Mẹ tôi xoa đầu tôi, nói nhỏ.
- Đan à, điều tồi tệ nhất trong cuộc sống này không phải là thiếu thốn tiền bạc vật chất. Mà là khi ta thiếu gia đình, thiếu đi những người thân. Mẹ biết con và Yul thân nhau, hãy giúp bạn ấy mở lòng hơn.