Trong đại điện trống trải không có một tiếng động nào, bên ngoài, ánh sáng mặt trời rực rỡ ấm áp, trong đại điện lại rét lạnh như hầm băng.
Thu lại ý cười, Quân Dạ Hàn buông thõng hai tay, quay đầu nhìn đại điện không một bóng người, thản nhiên thở dài một tiếng.
“Li nhi, vì sao lúc này ta lại có cảm giác ngươi đang ở bên cạnh ta? Chờ đợi cả nghìn năm, đợi đến hôm nay, ngay cả ảo giác cũng xuất hiện…”
“Xem ra, ta đã già rồi…”
Tiếng cười nhẹ nhàng càng ngày càng to thêm, quanh quẩn trong đại điện, vang vọng mãi mà không chấm dứt.
Dùng hai tay vuốt mái tóc dài bạc trắng hai bên má, Quân Dạ Hàn ôn nhu mỉm cười đi ra khỏi đại điện.
Nhìn vị đế vương nhân gian Quân Dạ Hàn kia từng bước từng bước đi xa, đôi mắt xinh đẹp của Quân Mặc Li trở nên ảm đạm, hắn tựa mình vào người Quân Dạ Hàn.
“Phải rời khỏi nơi đây sao?”
“Đúng.” Quân Dạ Hàn vuốt ve khuôn mặt của Quân Mặc Li, khóe môi khẽ cong lên.
“Dạ, ta muốn đi xem.”
Quân Mặc Li thoát khỏi vòng ôm của Quân Dạ Hàn, hơi quay đầu mỉm cười nhìn y một cái, sau đó liền chạy ra khỏi đại điện, bước chân thậm chí còn hơi dồn dập.
Nhìn Quân Mặc Li chạy xa khỏi mình, nụ cười dịu dàng của Quân Dạ Hàn dần dần nhạt đi, ánh mắt nhìn lướt qua trận pháp trong đại điện, y khẽ nhếch môi lạnh lùng cười.
Trên mặt đất trải đầy lá đỏ, gió thổi qua, lá đỏ tung bay, giống như những ngọn lửa đang thiêu đốt, cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-na-hoan-my/1573397/quyen-4-chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.