Căn phòng băng rộng lớn trống rỗng thuần một màu trắng. Chỉ có những điểm hào quang nhỏ màu đỏ đang không ngừng bay lượn, để lại những vệt màu đỏ trong không khí. Đột nhiên, hào quang trở nên rực sáng, sau đó một nữ tử cực kì xinh đẹp mị hoặc trong bộ y phục đỏ rực xuất hiện. “Hiện thân đi, nơi này là một nơi cực kì bí mật, không cần lo lắng.” Nàng kia cười khẽ một tiếng, đưa ánh mắt quét về một góc phòng. Mà nữ tử áo đỏ vừa nói xong, lại đồng loạt xuất hiện nhiều luồng hào quang khác ngưng tụ lại trong không khí, sau đó các vị mỹ nhân đồng thời hiện thân. “Linh Dục thần phi, không phải là do chúng ta không tin ngươi. Chỉ tại lúc này là thời khắc đặc biệt, không thể xuất hiện chút sai sót nào.” Tố Vân thần phi mỉm cười đi đến trước mặt Linh Dục thần phi. “Linh Dục cũng biết điều đó a, Tố Vân thần phi, Linh Dục cũng sợ hãi bị người khác biết được, hậu quả không thể tưởng tượng nổi a.” Linh Dục thần phi cười quyến rũ, ánh mắt mị hoặc nhìn Cẩm Linh thần phi đang im lặng đứng ở bên cạnh. “Cẩm Linh thần phi, nếu đã bắt được người thì cũng nên để cho chúng ta nhìn thấy, nếu không lại sẽ gây ra hiểu lầm nào đấy thì không tốt.” Nghe được lời nói của Linh Dục thần phi, Cẩm Linh lạnh nhạt cười nhẹ một chút. “Tất nhiên sẽ để cho mọi người nhìn thấy. Nhưng mà nếu thả y ra, chỉ sợ không có chỗ để đặt y ở nơi đây.” “Ngươi nói sớm một chút là được rồi. Chỗ để đặt, không phải rất đơn giản hay sao?” Linh Dục thần phi che miệng cười duyên, đôi mắt mị hoặc ẩn chứa chút u ám. Nói xong, nâng hơi nâng một tay lên, hào quang màu lửa đỏ nhanh chóng chuyển động trong không khí, sau đó dần dần ngưng tụ lại, biến thành một chiếc giường bằng băng, lạnh lẽo màu đỏ rực. Cẩm Linh thần phi cũng không nói gì thêm, chậm rãi đi đến bên cạnh chiếc giường. Y hơi cúi người gõ nhẹ xuống mặt giường. Hào quang màu xanh lam lập tức xuất hiện, bao phủ mặt giường. Chủ một giây lát sau, một nam tử mặc y phục màu trắng dần dần hiện lên, nằm ở trên mặt giường băng, đôi mắt nhắm lại, giống như đang ngủ. Linh Dục thần phi nhìn nam tử kia xuất hiện, ý cười trong mắt càng ngày càng đậm. Linh Dục thần phi cúi người tiến đến sát bên cạnh nam tử kia, ngón tay thon dài xẹt qua khuôn mặt bình yên kia, móng tay sắc nhọn lại để lại một vệt dài màu đỏ trên làn da hơi tái nhợt của hắn. “Thực sự là một khuôn mặt sạch sẽ a. Mỗi tội, quá sạch sẽ, làm cho người ta cảm thấy khó chịu a.” Linh Dục thần phi cười duyên một tiếng, ngón tay vuốt ve mặt của Quân Mặc Li lại mạnh thêm một chút, da thịt trắng mịn của hắn bị cắt vỡ, máu hơi chảy ra. “Linh Dục thần phi, lúc này cũng không phải là lúc để ghen tuông.” Tố Vân cười dịu dàng đi đến bên cạnh Linh Dục, ngón tay thon dài khẽ đặt lên bàn tay đang không ngừng dùng sức của Linh Dục. “Linh Dục hơi xúc động một chút. Nhưng ta tực sự không thể khống chế được cảm xúc của mình khi nhìn thấy khuôn mặt này a, thực sự là khó khăn.” Linh Dục tự nhiên thu tay lại, tránh thoát tay của Tố Vân. “Nếu ngươi cực kì chán ghét khuôn mặt này, vậy thì khi nào sự thành, sẽ để cho ngươi xử lý nó.” Cẩm Linh thần phi lạnh nhạt quét nhìn Quân Mặc Li, khóe môi lạnh lẽo cong lên. Linh Dục thần phi cười khẽ một tiếng, lấy ra một chiếc khăn lụa đỏ rực lau bàn tay của mình, trong đôi mắt lưu chuyển thứ hào quang mị hoặc cực kì. “Ý kiến rất hay. Nhưng ta chỉ hơi thắc mắc một điều, Cẩm Linh thần phi bắt hắn ngay tại đình hóng mát, dưới con mắt của bao nhiêu người như vậy, chẳng lẽ không sợ hãi sao?” “Ta không sợ bị phát hiện. Nếu không nắm chắc tuyệt đối, ta sẽ không bắt hắn, chứ đừng nói đến việc sẽ lộ ra nhược điểm để người ta phát hiện.” Cẩm Linh thần phi lạnh nhạt nói, khuôn mặt hơi âm trầm. “Chỉ có một điều ta không thể ngờ, đấy là bắt hắn lại phải dùng đến trận pháp “khóa thần”.” Cẩm Linh thần phi lạnh lùng đi đến cạnh Quân Mặc Li, thô lỗ mà kéo cao ống tay áo của Quân Mặc Li lên, để lộ ra hình bông hoa sen đang nở rộ rực rở trên cổ tay của hắn, cực kì bắt mắt. “Đây chính là Tịnh tuyết thụy liên sao? Đẹp thật.” Linh Dục thần phi nhẹ nhàng vuốt ve hình bông sen trên mu bàn tay Quân Mặc Li, đôi mắt mị hoặc hiện lên chút si mê. “Tịnh tuyết thụy liên, là một bông hoa thần kì có thể hấp thụ được thần lực. Chỉ cần có được nó, sẽ không còn sợ người khác tấn công mình nữa, cho dù có bị tấn công mạnh đến đâu, bông hoa này cũng có thể hóa giải, thậm chí còn biến thần lực của người khác trở thành của mình… Một đóa hoa thần kì như vậy, lại dùng trên người của một kẻ phàm nhân…” Tố Vân thần phi mỉm cười nhìn vào cổ tay của Quân Mặc Li, cực kì bình tĩnh nói ra những tin tức mà nàng thu thập được. Trong ánh mắt của Linh Dục thần phi, ngoài sự si mê ngay lập tức xuất hiện thêm chút tham lam, tuy chỉ là trong thoáng chốc. Đóa hoa thần kì như vậy, có khả năng biến một kẻ vô năng yếu đuối trở thành một kẻ mạnh, bất cứ ai cũng sẽ muốn chiếm đoạt. Những người giống như nàng, thần pháp chỉ có thể luyện đến một cảnh giới cố định, có được đóa hoa này nhất định sẽ trở nên mạnh hơn rất nhiều. Thậm chí, cũng có khả năng trở nên mạnh hơn cả Thần Hoàng. Một bông hoa kì diệu như vậy, không chỉ người thường, mà ngay cả thánh nhân cũng sẽ động tâm, chứ càng không nói đến thần, những kẻ luôn luôn coi trọng thực lực. “Làm sao mà ngươi biết được những điều này?” Cẩm Linh thần phi nhíu mày nhìn về phía Tố Vân thần phi, ánh mắt không được tốt lắm. “Tất nhiên là hỏi từ vị đại nhân đã ở bên cạnh Thần Hoàng bệ hạ lâu nhất kia.” Tố Vân thần phi mỉm cười, khuôn mặt dịu dàng lại nhìn không ra cảm xúc. “Lam Thánh Âm?” “Đúng vậy.” Tố Vân gật đầu trả lời. Cẩm Linh thần phi thấy vậy, khuôn mặt không những không thoải mái, mà cảng trở nên lo lắng. “Vì sao hắn lại nói cho ngươi biết?” “Đó là vì, Lam Thánh Âm chính là người hận kẻ phàm trần trở thành thần này nhất.” Tố Vân cười ôn hòa, bàn tay bên trong tay áo đã nắm chặt lại. “Thật vậy sao? Nhưng ta vẫn còn một điều muốn hỏi. Ngươi từ khi nào lại trở nên thân quen với Lam Thánh Âm như vậy?” Cẩm Linh nở một nụ cười khó lường nhìn Tố Vân thần phi, khóe môi cong lên cực kì lạnh lùng. Tố Vân không hề có chút lo lắng nào, vẫn tiếp tục cười dịu dàng. “Mấy người đến đây xem thử …” Linh Dục thần phi vội vàng lên tiếng, đôi mắt ngạc nhiên mở to nhìn Quân Mặc Li. Cẩm Linh thần phi liếc mắt nhìn Tố Vân thần phi một cái, sau đó cũng đi đến bên cạnh giường của Quân Mặc Li. “Sao vậy?” “Hắn không có thần mạch!” Linh Dục thần phi đã bình tĩnh lại, nhíu mày phức tạp nhìn Quân Mặc Li. Thần mạch, cũng giống như mạch máu, chính là con đường vận chuyển thần lực trong cơ thể của thần. Khác với tiên và con người, thần có riêng một con đường để vận chuyển thần lực. Chỉ có thần mạch mới có thể hấp thụ được thần lực từ bên ngoài. Không chỉ thế, có thần mạch cũng đồng nghĩa với việc có thể kết nối với linh nguyên trong thiên địa. Như vậy mới có thể có được năng lực sáng thế mạnh mẽ cùng với khả năng thi triển pháp thuật. Mà Quân Mặc Li không có thần mạch, lại có thể phát huy được thần lực ra bên ngoài, thực sự làm cho người ta khó có thể tin nổi. Cẩm Linh thần phi cũng nhanh chóng làm kiểm tra, mạnh mẽ mà đưa thần lực vào trong cơ thể Quân Mặc Li. Thời gian trôi đi, thần lực của Cẩm Linh thần phi quả nhiên cũng không thể tìm được thần mạch của Quân Mặc Li. “Không có, thực sự không có thần mạch.” Cẩm Linh thần phi thu tay lại, nhíu mày nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Quân Mặc Li. “Hắn còn chưa phải là thần, chúng ta bị lừa rồi, hắn cơ bản không phải là thần, hắn chỉ tạm thời hấp thụ thần lực của chúng ta mới biến đổi như vậy.” Cẩm Linh thần phi lùi về sau mấy bước, khuôn mặt tái nhợt. “Bệ hạ lừa gạt tất cả mọi người, vì sao…?” Linh Dục thần phi nhíu mày nhìn Quân Mặc Li, đặt nhẹ hai tay lên cổ tay của hắn. “Nói cách khác, tất cả mọi người đều bị lừa, hắn chỉ là một kẻ phàm nhân, nhờ có tịnh tuyết thụy liên mà có thể hấp thu thần lực.” “Nếu sự thật là như vậy, vậy thì chỉ cần lấy bông sen kia ra, hắn sẽ sống không bằng chết.” khuôn mặt gợi cảm của Linh Dục thần phi trở nên lạnh như băng, một con dao găm màu đỏ hiện lên trong tay của nàng. “Đến giờ phút này ngươi còn muốn bông hoa kia làm gì nữa? Linh Dục thần phi, chẳng lẽ đầu óc của ngươi đã hoàn toàn bị sự tham lam làm cho mê muội rồi sao?” Cẩm Linh thần phi nhìn biểu hiện của Linh Dục thần phi, đã hiểu được nàng ta đang suy nghĩ gì. “Bệ hạ tất nhiên là biết rõ Khuynh Liên vẫn chưa thành thần, vậy mà còn lừa gạt tất cả thần tiên khác, còn lập hắn làm thần hậu. Ngươi có hiểu hành động này có nghĩa là gì không?” Cẩm Linh thần phi cười lạnh nhìn Linh Dục thần phi, y hất tay nàng ra, kéo thân mình Quân Mặc Li dậy, muốn rời khỏi nơi này. “Cẩm Linh thần phi, ngươi làm gì? Ngươi đang nghi ngờ ta sao?” Linh Dục thần phi nhìn chăm chú vào Cẩm Linh thần phi, giận dữ quát lớn. “Đồ ngu xuẩn, Linh Dục thần phi, nếu như ngươi còn muốn sống, tốt nhất là nên rời khỏi nơi này. Nơi này đã không còn an toàn nữa rồi.” Cẩm Linh thần phi cười lạnh, cảm nhận thần lực dao động trong không gian, khóe miệng càng thêm lạnh lùng. Y liếc mắt nhìn Tố Vân thần phi đang im lặng đứng ở bên cạnh, sau đó ôm Quân Mặc Li biến mất khỏi căn phòng này. Linh Dục thần phi cũng định đi theo y, nhưng không ngờ lúc này, Tố Vân thần phi lại bước ra ngăn nàng lại, nụ cười mềm mại hòa nhã. “Tố Vân thần phi, ngươi làm gì vậy? Vì sao lại ngăn ta?” “Không, ta không ngăn ngươi, ta muốn giết ngươi.” Mỉm cười, Tố Vân thần phi nhanh chóng nắm nấy cánh tay của Linh Dục thần phi, hào quang xanh lam nhanh chóng xuất hiện, tỏa sáng cả căn phòng, dần dần bao phủ cả Linh Dục thần phi đang mở to mắt kinh ngạc…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]