Nhìn dải lụa lại bị thổi ra xa, Quân Mặc Li đứng dậy, bình tĩnh đi về hướng dải lụa, sau đó cúi người nhặt. Đứng dậy, xoay người đi, rồi lại cúi người nhặt. Quân Mặc Li không biết mình đã làm những động tác ấy bao nhiêu lần, nhưng hắn không để lộ ra bên ngoài chút khó chịu nào, khóe môi vẫn giữ nguyên độ cong, lạnh nhạt.
Nghe thấy tiếng cười cách đó không xa, hắn chỉ cảm thấy lòng mình trầm lặng.
Mỗi một lần đứng xậy xoay người, Quân Mặc Li sẽ nhớ lại hình ảnh trước đây, giữa trời tuyết trắng muốt, Quân Dạ Hàn quỳ xuống đất.
Y đã nói, có đôi khi cúi đầu không mang ý nghĩa là đầu hàng. Quỳ xuống, lại càng không đồng nghĩa với việc thần phục.
Trong mắt Quân Mặc Li, khi một người lấy vũ nhục người khác làm việc vui, thì người thực sự bị coi thường không phải là người bị cười, mà chính là kẻ cười người khác. Kẻ lấy người khác vui cười đã sớm bị đánh bại bởi chính bản thân mình, bị đánh bại bởi sự ghen tị người khác, cũng là tự ti về bản thân mình.
Cười nhẹ, Quân Mặc Li lại cúi người nhặt lụa. Không có gì đáng ngạc nhiên, dải lụa lại tiếp tục bay đi.
“Thôi thôi, chỉ là một dải lụa mà thôi, lại bắt Khuynh Liên quân phi nhặt vất vả như vậy, để tỷ tỷ tự mình nhặt lên vậy.” Nhìn khuôn mặt bình thản của Quân Mặc Li, Tố Vân thần phi cười khẽ một tiếng. Sau đó nàng đứng dậy, dáng người yểu điệu mềm mại, chậm rãi bước xuống, đi đến đứng bên cạnh Quân Mặc Li. Sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-na-hoan-my/1573378/quyen-4-chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.