Áo dài may bằng chất vải mỏng, rộng thùng thình phủ ở bên ngoài, cực kì mềm mại. Chỉ cần hơi cử động, cơ thể bên dưới lớp áo mỏng sẽ như ẩn như hiện. Quân Mặc Li kéo kéo lớp áo mỏng manh trên người, nhìn khuôn mặt hiện lên trên gương, nụ cười hơi âm u. Không ngờ cũng có ngày hắn phải mặc thứ quần áo như thế này, chỉ vì cầu được ân sủng, cầu người đã từng hứa hẹn sẽ đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh yêu thương mình ân sủng mình. Nụ cười nở rộ, ánh mắt trong suốt mang theo chút trào phúng. Hắn có lẽ đang cười nhạo chính bản thân, cũng có thể là cười nhạo sự trừng phạt quá nặng nề của thiên địa này.
Hắn chỉ yêu một người mà thôi, vì sao lại cứ chia cắt hai người, hết lần này đến lần khác khảo nghiệm tình yêu của họ. Cả hai đều đã mệt rã rời, lại vẫn không nỡ bỏ cuộc, cũng vĩnh viễn không thể bỏ cuộc.
Cất giấu nụ cười mệt mỏi, Quân Mặc Li chậm rãi đi ra ngoài cửa, bàn chân trắng nõn mềm mại bước lên trên ngự giá. Ngồi ở bên trong, gió nhẹ nhàng phất qua, Quân Mặc Li hơi buông lỏng vạt áo, lạnh nhạt nhìn cảnh sắc vọt qua.
Phía xa xa, có không ít tiên tử bận rộn bay qua, nhưng Quân Mặc Li lại có thể cảm nhận rõ ràng những ánh mắt soi mói không mấy thiện cảm từ họ. Khóe môi dần dần cong lên, hắn hơi tựa lưng vào gối tựa sau lưng. Cảm giác lúc này quả thực giống như trước đây, lúc còn ở Đồ Lan đế quốc, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-na-hoan-my/1573375/quyen-4-chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.