Vừa mới bước vào bên trong xe, không gian đã có sự biến đổi, từ một chiếc xe ngựa trở thành một căn phòng rất lớn, giữa căn phòng có một chiếc bàn gỗ màu đỏ, cùng với nắm chiếc đệm mềm có tựa lưng.
Phất Lai Tác Phỉ Đặc hơi dựa vào chiếc đệm màu hồng ngọc, bên cạnh không có người nào khác, thấy bốn người đi vào trong, đôi mắt đỏ rực càng đậm ý cười.
“Hoan nghênh đã đến…” Phất Lai Tác Phỉ Đặc đứng dậy, đi đến bên cạnh Quân Mặc Li.
“Thê tử tương lai của ta…”
Dạ Vị Li đưa tay vòng quanh eo của Quân Mặc Li, đôi mắt trở nên đen tối sâu thẳm.
“Phất Lai Tác Phỉ Đặc, xem ra ngươi đã quên mất cái gì là nên nói, cài gì là không nên nói a?” thanh âm của y vẫn rất ôn nhu, nhưng lại làm cho Phất Lai Tác Phỉ Đặc lùi lại về phía sau một chút.
“Sự độc chiếm của thánh quân hình như hơi quá mạnh mẽ thì phải, cẩn thận kẻo người bên cạnh ngài không chịu đựng nổi a.” Phất Lai Tác Phỉ Đặc cũng nói lại một câu, sắc đỏ trong mắt cũng trở nên sâu đậm hơn.
“Các ngươi đều đã quên sự tồn tại của ta sao?” Quân Mặc Li đẩy Dạ Vị Li ra, đi đến ngồi xuống một chiếc đệm, ngón tay trắng nõn đặt lên, gõ nhẹ lên mặt bàn, ý cười trong mắt không giảm, nhưng người ta lại không thể cảm nhận được chút độ ấm nào bên trong.
Phất Lai Tác Phỉ Đặc đi đến ngồi xuống bên cạnh Quân Mặc Li, khuôn mặt tuấn mỹ chân thành.
“Ta đã mang cả vùng biển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-na-hoan-my/1573311/quyen-2-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.