Trước khi ra khỏi nhà, La Tư đã mơ một giấc mơ rất kỳ lạ. 
Cô đã mơ đến bà nội mình, trong ngôi nhà cũ, nhìn bàn vẫn giống như trướcđây, tinh thần phơi phới, bà kể cho cô cháu nội đáng yêu của mình nhữngcâu chuyện khiến cho người ta sởn tóc gáy. 
Nhưng La Tư lại không nghethấy bà nói gì hết, mặc dù cô nhìn thấy bà đang nói. 
Bà vẫn giống nhưtrước đây, lấy việc kể các câu chuyện xảy ra trong quá khứ cho cô cháunội nghe làm niềm vui. 
La Tư ngồi nhìn bà nội kể càng hăng say, cô lạicàng cảm thấy nóng ruột, cô biết rằng bà muốn nói một chuyện rất quantrọng với cô, mà mỗi lần như thế, thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó.Cuối cùng, La Tư không chịu nổi nữa, cô kêu to lên: “Bà ơi, bà muốn nói gì với cháu?” 
Cô bừng tỉnh.Trước mặt cô lúc này không phải là bà nội, mà là một bức tườngtrắng. 
La Tư thở dài, lau mồ hôi trên trán, đã rất lâu, rất lâu, côkhông mơ thấy bà nội. 
Bà cô mất đã được 7 năm, nhưng La Tư vẫn nhớ rõhình dáng của bà, đặc biệt là những chuyện mà bà đã từng kể với cô,những chuyện mà bà kể cho cô nghe dường như là một sức mạnh về sự sốngrất đặc biệt, nó tồn tại trong người cô, như không bao giờ bị dập tắt,hơn nữa ngày càng lớn mạnh.Đã ba năm La Tư chưa đi thăm mộ bà, bây giờ, cô quyết định, giữatháng bảy năm nay cô nhất định sẽ đi tảo mộ bà. 
Nhìn đồng hồ, mới chỉ 5giờ sáng, nhưng cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-meo/2209949/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.