Trong hầu hết các bệnh viện đều có một mùi rất đặc biệt,trước đây Vũ Nhi không thích mùi này, và bây giờ cũng vậy. 
Cô lặng lẽngồi bên cạnh Đồng Niên, cho đến khi anh tỉnh lại.“Anh tỉnh lại rồi à.” 
Trong mắt Đồng Niên như đang chứa một cái gì đó rất viển vông hảohuyền, đích nhìn của anh là một nơi xa xăm nào đó, một lúc lâu sau anhmới nhìn về phía Vũ Nhi, nhưng nhìn một cách thờ ơ.“Đồng Niên, anh làm sao thế?” 
 Vũ Nhi sờ nhẹ lên trán anh.Đồng Niên chớp chớp mắt một cách thờ ơ, anh mở miệng nhưng lạikhông nói gì, từ trong cổ họng anh phát ra một âm thanh rất kỳ lạ, VũNhi nghe nhưng không hiểu, một lúc lâu sau, anh thở dài, rồi lạnh lùngnói: “Cô là ai?” 
Vũ Nhi giật mình, cô không thể ngờ được Đồng Niên lại có thể hỏi cô một câu hỏi ngớ ngẩn đến như thế, cô lắc đầu anh và nói: “Đồng Niên,nhìn em đi, anh hãy nhìn vào mắt em, chẳng nhẽ anh lại không nhớ em làai sao?” 
Ánh mắt của Đồng Niên vẫn mơ hồ như thế.“Đồng Niên, em là Vũ Nhi đây mà.” 
“Vũ Nhi? Vũ Nhi nào?” 
Nước mắt của Vũ Nhi như sắp trào ra, cô đau khổ nói: “Sao anh lại nói với em như thế?” 
Đồng Niên hỏi: “Tôi là ai? Tôi là Đồng Niên sao?” 
Vũ Nhi gật gật đầu: “Đương nhiên anh tên là Đồng Niên.” 
“Cô tên là Vũ Nhi? Đúng không?” 
“Em là Vũ Nhi, em mãi mãi là Vũ Nhi của anh.” 
Cuối cùng Đồng Niên cũng gật đầu, anh chậm rãi nói: “Rốt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-meo/2209936/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.