Khi Đồng Niên về đến ngôi nhà đen, Vũ Nhi đang ngồi ngủ gật ở sofa tầng một. 
Anh không muốn đánh thức cô, nên nhẹ nhàng đi vòng sangbên cạnh, nhưng Vũ Nhi đã tỉnh giấc.Vũ Nhi mở mắt, mệt mỏi nói: “Cơm và thức ăn em để trong tủ lạnh, để em lấy cho anh.” 
“Không cần đâu, anh đã ăn ở ngoài rồi.” 
“Hôm nay là ngày đầu tiên anh đi làm, anh thấy thế nào?” 
 Vũ Nhi ngồi thẳng dậy.“Hôm nay anh đến mông của bãi ngoài chụp ảnh.” 
Vũ Nhi không hiểu anh đang nói gì: “Anh nói gì cơ?” 
“Chính là bãi ngoài, phía đằng sau những tòa nhà cao tầng” 
“À” 
 Vũ Nhi nhìn màn đêm đã buông xuống bên ngoài cửa sổ, rồi dụi mắt nói: “Đồng Niên, không hiểu tại sao, hôm nay em rất mệt.” 
Đồng Niên thờ ơ nói: “Em nên đi nghỉ đi, em đi ngủ trước đi, anh ngồi một lát.” 
Vũ Nhi gật đầu: “Anh cũng đi ngủ sớm nhé.” 
 Sau đó cô mệt mỏi bước lên cầu thang không ngừng phát ra những tiếng kêu cót két.Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Đồng Niên, anh rót một cốcnước, rồi uống một hơi hết sạch, một ít nước từ khóe miệng anh chảy ra,làm ướt cả áo. 
Tự nhiên anh cảm thấy một luồng gió lạnh, quay đầu lại,thấy cửa sổ đằng sau phòng khách đang mở, một làn gió mát lạnh thổi vàophòng.Đồng Niên bước đến bên cửa sổ, đang định đóng cửa lại, con mèotrắng lại nhảy lên vào đúng tầm mắt anh. 
Con mèo trốn trong những lùmcây bên ngoài cửa sổ, một màu trắng tinh khiết trong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-meo/2209919/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.