Chương trước
Chương sau
Hậu quả của miệt mài quá độ là Triệu Hành Uy và Tranh Phù ngủ thẳng tới lúc mặt trời lên cao. Lúc Triệu Minh Võ lấy đang nghĩ anh trai mình chắc chết trên người Đát Kỷ hại nước hại dân, hai người mới cùng nhau xuống lầu ăn cơm trưa.

Ngồi xuống ghế, eo mỏi lưng đau chân rút gân, Tranh Phù lập tức nằm gục trên bàn cơm. Cô không có khí lực, một chút khí lực cũng không có, Triệu Hành Uy là đại đồ trứng thối cả một đêm đều không buông tha cô. Cô muốn đề nghị anh đi mua búp bê tình dục, không biết anh có đồng ý không!

“Cháu…không sao chứ?” Triệu Minh Võ dùng từ cẩn thận hỏi, hóa ra là Trụ vương quá mạnh mẹ, nuốt luôn Đát Kỷ.

“Tranh Phù, sao trông cháu có vẻ mệt mỏi thế?” Hạ Lan Thấm cũng chú ý tới sắc mặt vô cùng mệt mỏi của Tranh Phù, giống như không ngủ đủ.

Tranh Phù giương mắt liếc mắt nhìn hai người từng là hôn phu hôn thê kia một cái, quả nhiên không có một người bình thường. Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết cô xảy ra chuyện gì, nhưng Hạ Lan Thấm lại coi như không có việc gì, vẫn như bình thường một lòng chỉ sắp đồ ăn trưa cho chồng, tuy sắc mặt chồng cô ta càng ngày càng khó coi.

“Bác quản gia, làm ơn chuẩn bị cho cháu một cái ống hút, cháu ăn thức ăn lỏng thôi.” Đừng nói là thân thể, cả tay cũng không có khí lực. Dù sao trừ cái miếng phải mở ra khép vào thì những nơi khác đều không cần dùng sức. 

“Bậy bạ.”

Ngoài miệng Triệu Hành Uy nói như thế, nhưng lại đứng lên nhẹ nhàng ôm lấy Tranh Phù đang nằm sấp trên bàn, để cô ngồi trên chân anh, sức nặng toàn thân đều dựa vào trong lòng anh.

“Em muốn ăn cái gì, anh đút cho em.” Đêm qua là anh quá điên cuồng, mấy ngày hôm trước bận bịu sửa bản thảo sản phẩm mới rồi cùng chúc mừng kỉ niệm tròn một năm. Mấy ngày trời không được chạm vào cô, nên không thể dừng lại được.

Tranh Phù cũng thành thật không khách khí, cũng không nói muốn ăn gì, chỉ a một tiếng há miệng ra, như chim non gào khóc đòi ăn, chờ đợi chim mẹ nhanh chút cho ăn.

Triệu Hành Uy bất đắc dĩ đưa thêm con tôm bóc vỏ vào trong miệng cô, bảo người hầu múc một bát canh, một tay ôm nàng, một tay cầm thìa đút cho cô từng miếng từng miếng.

“Thật đúng là chim nhỏ khóc đòi ăn.” Triệu Minh Võ nhìn cảnh này lúc đầu là kinh ngạc, sau đó lại biến thành buồn cười.

Anh trai anh ta là đại băng sơn ngàn năm, chưa bao giờ để phụ nữ vào mắt, thế mà bây giờ lại biến thành vú em siêu cấp. Thật muốn chụp một cái ảnh, để ba với bác gái nhìn một cái, nếu mà chỉ kể lại thì anh ấy sẽ đập tan lời nói của anh ta mất.

Tranh Phù nuốt miếng thịt bò trong miệng, nhìn thoáng qua Triệu Minh Võ, lại quay ra nhìn Triệu Hành Uy đang ôm mình.

“Chim mẹ, con muốn ăn rau chân vịt.”

Phụt… Triệu Minh Võ trực tiếp phun ngụm canh vừa đưa vào trong miệng ra ngoài. Mặt sung huyết đỏ bừng, phải cố nén cười dưới ánh mắt như lưỡi băng của anh trai, ruột cũng sắp đứt thành từng khúc rồi.

“Chim mẹ, em trai của mẹ thật đáng ghét nha, chẳng hiểu lễ nghi trên bàn ăn gì cả.” Giật lấy caravat của Triệu Hành Uy, Tranh Phù hoàn toàn không sợ khuôn mặt sắp kết băng của anh.

“Câm miệng, ngoan ngoãn ăn cơm.” Không nỡ mắng cô, Triệu Hành Uy chỉ có thể nhét rau chân vịt vào trong miệng cô, khiến cô tạm thời câm miệng.

Ngay cả Hạ Lan Thấm đang ngồi một bên cũng vì lời nói của cô mà lộ ra ý cười nhợt nhạt, nhưng cảm giác trong lòng như thế nào cũng chỉ có mình cô ta biết.

Nuốt xuống đồ ăn trong miệng, Tranh Phù nhìn quét bàn ăn tự hỏi muốn ăn cái gì. Hai cái đùi nhàn nhã, nhẹ nhàng lắc lư lúc ẩn lúc hiện, hoàn toàn coi người nào đó thành ghế sofa.

“Mẹ, con muốn ăn cá, ghắp cho con.”

Phụt… Triệu Minh Võ trực tiếp phun toàn bộ cơm ra khỏi miệng, vừa ho khan vừa nhịn cười nhìn Tranh Phù thản nhiên tự đắc ngồi trong lòng anh trai, vất vả lắm mới dừng ho khan.

“Ha ha ha, mẹ? Cháu cứ dứt khoát gọi anh ấy là ba đi, như thế mới phù hợp với giới tính.” Triệu Minh Võ không nhịn được nữa nói cảm thụ trong lòng, hiển nhiên là bỏ quên khuôn mặt đã kết băng kia.

“Ăn cơm đi, không được nói bậy.” Gắp miếng cá nhét vào trong miệng cô, nhìn vào đôi mắt cong như trăng non kia, anh có lạnh lùng đến mấy cũng không phát ra được.

“Minh Võ, buổi tối đọc diễn văn do em phụ trách.” Lúc nhìn em trai, sắc mặt của anh không được tốt lắm.

Triệu Minh Võ lập tức suy sụp, anh ta quên mất tính cách thích áp bức người khác của anh trai. Ai bảo anh ấy quả thực cưng chiều cô bé kia đến vô pháp vô thiên, khiến anh lập tức quên mất bản tính của anh trai.

“Buổi tối đọc diễn văn? Đọc diễn văn gì?” Nghe có vẻ như cô không biết về chuyện này, cô lập tức dùng sức kéo kéo cái caravat luôn bị cô giữ trong tay.

Tạm thời cô còn chưa phải biết nên xưng hô với anh thế nào, nên dứt khoát tóm cái cravat, coi như là đang gọi anh.

Triệu Hành Uy nói đơn giản về bữa tiệc chúc mừng tròn một năm với Tranh Phù, trong bữa tiệc sẽ có tổng giám đốc của các công ty hợp tác cũng có mặt. Nói đơn giản, chính là tiệc tồi, cô nhỏ nhất định cũng phải đi cùng. Như vậy, cô có thể ở nhà một mình vô pháp vô thiên.

“Buổi tối đi cùng anh chứ?” Còn không chờ Tranh Phù tiếp tục ảo tưởng, đã bị Triệu Hành Uy đánh nát.

“Không muốn.” Lập tức cự tuyệt, cô ghét nhất tiệc tối kiểu này. Toàn những cô dì chú bác không quen biết mà còn phải cười chào hỏi đến rút gân.

“Tranh Phù ngoan, đi cùng anh đi.” Nhân dịp này, anh cũng muốn cho người ngoài biết người phụ nữ nào mới có tư cách đứng bên Triệu Hành Uy anh.

“Không ngoan, không đi, chú đi cùng cô nhỏ đi, sao lại kéo người ta theo.” Không đi hay, nếu đi khẳng định sẽ bị kéo lại hỏi, ai nha, cháu có phải con gái của Hạ gia hay không. Cắt, chết cũng không đi.

“Em đi đi, anh sẽ đưa cả em và cô ấy đi cùng nhau.”

Tranh Phù không biết, kỳ thực cho tới bây giờ Hạ Lan Thấm cũng không được phép đi cùng chồng tham gia bất cứ bữa tiệc tối nào. Rõ ràng, Triệu Hành Uy cố ý nói như thế, vì muốn Hạ Lan Thấm mở miệng.

“Tranh Phù, cháu đi cùng dượng đi, cô cũng sẽ đi cùng cháu.” Vì muốn ở bên Triệu Hành Uy, thậm chí cô ta có thể chia sẻ anh với người phụ nữ khác. Dù sao từ lúc đầu, bên người Triệu Hành Uy cũng không biết có bao nhiêu phụ nữ, ít nhất hiện tại cô ta chỉ cần chia sẻ chồng với Tranh Phù mà thôi.

Vì Hạ Lan Thấm đã mở miệng, thiếu điều không thể quỳ xuống cầu, cuối cùng Tranh Phù không thể không đáp ứng, cực kỳ không tình nguyện theo Triệu Hành Uy, Triệu Minh Võ cùng Hạ Lan Thấm lên xe. Khi cô vừa tiến vào hội trường, phản ứng đầu tiên là muốn lập tức trốn, nếu không phải tại bàn tay đang giữ chặt lấy eo cô thì cô đã trốn luôn rồi.

“Triệu tổng, đã lâu không gặp, lần này sản phẩm mới của Thiên Long thật đúng là khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.” Một người đàn ông tươi cười lập tức tiến lên chào hỏi.

“Khách khí rồi, sau này còn muốn mời Phương tổng chiếu cố nhiều hơn.” Triệu Minh Võ lập tức khéo đưa đẩy thay anh trai từ trước tới nay không có được sắc mặt tốt khách sáo một phen, mỗi lần anh ta bị gọi trở về cũng đều có tác dụng như thế.

“Vị này…là con gái nhỏ của Hạ gia đi?”

Tranh Phù luôn luôn nỗ lực khiến mình biến thành trong suốt nháy mắt cứng đờ, trong lòng nhịn không được rủa mười tám đời tổ tông nhà ông ta! Dưới những cái nhìn chăm chú, cô chỉ có thể đeo lên khuôn mặt tươi cười.

“Bác Phương, đã lâu không gặp, lần trước chị Phương kết hôn cháu không thể đi, ba mẹ nói hôn lễ rất hoa lệ đó.”

Dùng thanh âm ngọt chết người không đền mạng nhẹ nhàng khen đối phương, ai bảo khi đó đánh chết cô cũng không muốn đi, hiện tại bị nhận ra đương nhiên phải giải thích một chút.

“Đâu có đâu có.” Người đàn ông trung niên được khen đến đầu óc choáng váng chỉ biết cười ha ha.

Rồi Tranh Phù lại bắt đầu cười, cười đến chết người không đền mạng, cười đến khóe miệng run rẩy, nhưng trong lòng lại mắng ông ta. Không phải tại ông ta thì cô đã có thể lặng lẽ trượt vào góc nào đó, làm người tàng hình.

“Cô gái nhỏ, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt.” Giọng nói hơi già nua nhưng hiền lành khiến Tranh Phù có cảm giác quen thuộc vang lên, cô xoay người, chỉ thấy chính là bà cố nội gặp trong chuyến du lịch lần trước.

“Bà, bà cũng tới sao.” Cô tiếp tục ý cười cứng ngắc.

Lúc nhìn thấy Kỳ Lâm Tú, Tranh Phù cũng nhìn thấy Kỳ Hàn Dạ và Kỳ Hàn Bạch đứng bên cạnh bà.

“Triệu tổng, chúc mừng.” Kỳ Hàn Dạ tiến lên bắt tay cùng Triệu Hành Uy, khiến cho bàn tay luôn ôm Tranh Phù không thể không buông ra.

“Khách khí rồi.” Hai người đàn ông lạnh lùng nói chuyện với nhau, quả nhiên đủ ngắn gọn.

“Tranh Phù, đã lâu không gặp, em vẫn đáng yêu như vậy.” Kỳ Hàn Bạch tiến lên thân mật ôm lấy bả vai Tranh Phù.

“Ha ha ha, vị đại ca này, tôi và anh không thân quen.” Đàn ông thối, đàn ông chết dẫm, từ đầu cô có quen biết gì anh ta đâu, làm chi đột nhiên trở nên thân mật như thế, rốt cuộc là có chủ ý gì đây.

“Sao lại thế được, lần trước chúng ta đi chung một đường mà.” Kỳ Hàn Bạch cố ý trưng ra biểu hiện anh ta và Tranh Phù rất thân quen dùng làm cho người ta hiểu lầm.

Anh ta thay đổi thái độ chủ yếu là vì Kỳ Lâm Tú rất thích Tranh Phù, mặt khác là vì vừa lòng với gia tộc của cô. Thậm chí trong bà đã công khai với con cháu trong nhà, nếu ai có thể cưới Tranh Phù, ba lập tức giao công ty cho người đó.

“Bà, chắc bà không chỉ có một cậu cháu trai này chứ?” Tranh Phù khoác tay Kỳ Lâm Tú, cười vui vẻ nhìn bà.

“Ách… Không phải, thế nào?” Kỳ Lâm Tú thật sự rất thích cô gái này.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, nếu công ty của bà mà giao cho cậu cháu trai thế này, nhất định sẽ sụp đổ. Bà, trí nhớ của cháu bà rất có vấn để, cháu đề nghị lập tức đưa anh ta đến bệnh viện.” Cuối cùng là nhốt vào, đừng để cô phải nhìn thấy nữa.

Đôi mắt đen của Triệu Hành Uy quả thực có thể phun ra lửa, đặc biệt lúc Kỳ Hàn Bạch ái muội tỏ vẻ từng nắm tay Tranh Phù lúc đi du lịch, khiến anh nghĩ tới người đàn ông lần đó thấy chính là anh ta.

“Lão phu nhân, nha đầu Tranh Phù kia tùy hứng như thế, ngài chớ để ở trong lòng.” Triệu Hành Uy nói rồi duỗi cánh tay ra, trực tiếp ôm Tranh Phù đang đứng cạnh Kỳ Hàn Bạch vào trong lòng, như tuyên thệ chủ quyền của anh.

Hành động của anh ở trong mắt tất cả mọi người thể hiện ham muốn chiếm hữu. Điều này hiển nhiên không phải hành động của người làm dượng, mà giống như một ông chồng hơn.

“Nào có, Tranh Phù rất đáng yêu.” Kỳ Lâm Tú tuy rất thích Tranh Phù, nhưng không đến nỗi sẽ đối lập với Triệu gia. Triệu Hành Uy thủ đoạn tàn nhẫn, nếu quả thật là cô gái anh nhìn trùng, chỉ sợ người khác không có cơ hội.

Tranh Phù không hiểu vì sao nhìn thoáng qua cái cằm đang căng lên của Triệu Hành Uy, hình như anh đang tức giận nha, nhưng tại sao?

“Tôi đói bụng rồi.” Mặc kệ, bụng đói quá, cô muốn ăn cái gì đó. Theo thói quen kéo caravat của anh, Tranh Phù không phát hiện hành vi của mình đột ngột đến mức nào.

Kỳ thực ý của cô rất đơn giản, muốn anh nhanh chút buông tay ra, cô muốn vui vẻ chạy về phía khu để đồ ăn, rồi mới lén lút thưởng thức cao lương mỹ vị.

“Bà, cháu xin lỗi vì không tiếp đãi bà được.” Cảm giác được bàn tay trên lưng buông lỏng, Tranh Phù lập tức chào hỏi Kỳ Lâm Tú, vô cùng cao hứng chạy trốn.

“Triệu tổng đúng là rất yêu thương cháu gái.” Kỳ Hàn Dạ hơi híp mắt lại, rõ ràng trong mắt người đàn ông trước mặt này không hề có tình thân. Hôn sự của Triệu gia cùng Hạ gia năm đó, gần như không ai biết chân tướng bên trong.

“Tranh Phù rất được mọi người yêu thích.” Triệu Hành Uy như cười như không trả lời, hiển nhiên đang nói cho mọi người, anh có tình cảm với Hạ Tranh Phù.

Tất cả mọi người khách khí cười cười, khen bữa tiệc kỉ niệm, cũng bình luận về sản phẩm mới của Thiên Long.

Chỉ riêng Hạ Lan Thấm lặng lẽ đứng ở một bên, giống như không khí, tất cả lực chú ý của Triệu Hành Uy đều đặt trên người Tranh Phù. Ghen tị Trong lòng đang ăn mòn cô ta, tại sao cháu gái của cô ta có thể dễ dàng có được tất cả như thế?

Triệu Hành Uy mãi không thấy Tranh Phù trở về liền đoán cô đã trốn vào góc nào đó. Anh giao tất cả mọi chuyện lại cho Triệu Minh Võ, thừa dịp không ai chú ý mà biến mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.