Triệu Hành Uy lại hàn huyên thêm một lát với Triệu Minh Võ, tận đến lúc Tranh Phù sắp nằm sấp trong lòng anh ngủ gật. Anh mới ra ý bảo Triệu Minh Võ đêm nay nghỉ ngơi trước, ngày mai bàn lại công việc rồi cẩn thận ôm Tranh Phù, trực tiếp trở về phòng mình.
Ngủ mơ mơ màng màng, Tranh Phù cũng không biết bản thân mình rơi vào trong tay sói xám, cho đến lúc dính vào giường lớn mềm mại cô mới mở mắt ra. Đập vào mắt là căn phòng quen thuộc của Triệu Hành Uy, và cả người đàn ông trước mặt.
“A!” Khẽ kêu một tiếng, nhanh như chớp, cô dùng chăn phủ lên người mình, đề phòng nhìn anh.
Người đàn ông này thật đáng sợ, mỗi ngày chỉ biết làm làm làm, cô cũng không phải búp bê tình dục.
“Ngoan ngoãn nằm đây, anh đi tắm rửa trước.” Triệu Hành Uy cũng không vội tiến lên bắt lấy giai nhân đang muốn trốn, anh cởi âu phục quăng qua một bên.
Ngoan ngoãn? Hạ Tranh Phù cô nếu ngoan ngoãn nằm đây, thì chính là đồ đại ngốc mà. Chờ anh đi vào tắm rửa, hì hì hì, cô lập tức trở về phòng, thuận tiện khóa cửa, xem anh tiến vào thế nào.
“Đừng nghĩ trở về phòng, mỗi căn phòng anh đều có chìa khóa. Bị anh bắt được, cho em ba ngày không xuống giường được.” Anh không cần nhìn cũng biết cô lại muốn trốn.
Anh cũng không muốn điên cuồng điên cuồng dọa cô điên cuồng, nhưng chỉ cần vừa tới gần liền không nhịn được muốn giữ lấy cô. Đặc biệt gần đây rõ ràng cô càng ngày càng sợ hãi, không ngừng mà tránh anh. Anh bắt đầu sợ hãi, sợ trong lòng cô mãi chỉ nhớ thương đến bạn trai.
Tuy ngày thường cô vẫn cãi nhau ầm ĩ với anh, nhưng anh nhìn không biết trong lòng cô đang nghĩ gì. Anh đã đặt cả trái tim và tình cảm của mình ra trước mặt cô, nhưng cô luôn ngoảnh mặt làm ngơ.
“Hu hu, người xấu, đại sắc lang, tôi ghét chú.” Vừa rồi lời nói của Triệu Minh Võ nhắc nhở cô, cô không muốn mang thai. Không nói cái khác, cô mới mười tám tuổi, còn chưa chơi đủ. Chính cô vẫn còn là một đứa bé, nếu lại có thêm một đứa bé nữa, hai đứa trẻ sẽ phá cả ngày mấy.
“Anh đi tắm rửa, em ngoan ngoãn nằm một lát đi.”
Anh hơi chật vật bước nhanh vào phòng tắm, biết rõ lời chán ghét của cô chỉ là nói giỡn. Hễ ai hay cái gì làm cô mất hứng, cô đều nói ghét. Nhưng tim anh vẫn đau, vẫn sợ có một ngày cô thật sự sẽ nói cho anh biết, cô không có một chút tình cảm nào với anh.
“Tranh Phù, tiểu Tranh Phù anh, rốt cuộc đến lúc em mới nguyện ý tiếp nhận anh?” Nhìn bản thân mình trong gương, anh đã mất đi vẻ lạnh nhạt, không thèm để ý đến phụ nữ của trước đây.
Tuy đã nhận định Tranh Phù sẽ không rời đi, nhưng Triệu Hành Uy vẫn tắm thật nhanh, chỉ quấn một cái khăn tắm vào trong phòng. Nhìn cô vẫn còn đắp chăn cuộn tròn lại, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Toàn bộ thế giới cũng chỉ có này Hạ một mình Tranh Phù có thể làm anh lo được lo mất, sợ hãi hận không thể khóa cô tại bên người.
Tranh Phù trốn trong chăn, chỉ lộ cái đầu ra, hai con mắt quay tròn nhìn người đàn ông đang chậm rãi đi tới.
Bàn tay to duỗi ra kéo cả người cô và chăn vào trong lòng, thuận tay kéo chăn mền trên người cô xuống, khiến cô ghé vào trên bộ ngực trần của anh. Lồng ngực vừa được dội nước ấm giúp máu tuần hoàn cấp tốc, làm ngực anh càng thêm nóng bỏng.
“Tranh Phù.”
“Làm chi?” Cô thật ngoan, cũng không dám động, để anh khỏi biến thành dã thú.
“Em thật sự ghét anh sao?”
Triệu Hành Uy hỏi thật bình tĩnh, có trời mới biết trong lòng anh đang bồn chồn. Dù sao cô vẫn còn con nít, tâm tính vẫn còn ham chơi, từ đầu anh đã không thể nhìn rõ trong lòng cô nghĩ thế nào.
Suy nghĩ một lát Tranh Phù ngẩng đầu nhìn liếc mắt khuôn mặt kia một cái, lại gục đầu xuống.
Chán ghét sao? Cô cũng không biết, nhưng cô đang sợ, rốt cuộc sợ hãi cái gì cô cũng không phải không biết. Trừ lúc anh ăn ép cô ăn điểm tâm với lăn giường ra, lúc khác thì cô không sợ.
“Tranh Phù, anh yêu em, yêu sâu đậm. Em thật sự không thể tiếp nhận sao?”
Lại mỗi ngày ít nhất phải tỏ tình một lần, lại bắt đầu khiến cô chân tay luống cuống. Không đúng không đúng không đúng, chuyện này không đúng. Cô là người có bạn trai, anh là người đã có vợ. Nhưng, tim cô sao lại nhảy lên bang bang thế này? Hơn nữa còn đỏ mặt? Trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái, cô đang bị cảm giác hư vinh quấy phá sao?
Rơi vào trong thế giới của mình, Tranh Phù không phát hiện người đàn ông trước mặt đã đè cô lên giường, đang cởi quần áo ngủ trên người cô. Chờ cô phục hồi tinh thần, toàn thân cao thấp cũng chỉ còn lại có một cái quần lót nhỏ màu trắng.
“A! Đại sắc lang! Chú làm gì thế!”
Thấy cô lại bắt đầu giãy giụa, Triệu Hành Uy dứt khoát giạng chân đè lên hai chân cô, bắt lấy hai cái táy đang vung vẩy lung tung của cô, áp chặt trên gối đầu.
“Đại sắc lang đương nhiên là làm chuyện sắc tình, nếu không làm thì thật uổng phí danh hiệu này, em nói xem có đúng hay không?” Anh sung sướng nhìn cô, anh yêu cực kỳ dáng vẻ mặt đỏ tai hồng này của cô.
Đúng cái đầu anh, thật muốn hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà anh!
Tranh Phù đang muốn há mồm phản bác, lại vừa vặn đón nhận nụ hôn của anh. Đầu lưỡi linh hoạt thuận thế trượt vào trong miệng cô, khiến cô không thể không mở miệng ra, để lưỡi anh tùy ý lật chuyển mút mát.
Nụ hôn của anh luôn thật bá đạo, lại tràn đầy tình ý triền miên. Mỗi một cái mút vào đều thật dịu dàng, giống như muốn dùng hết cưng chiều của anh cho cô, cũng tuyệt đối không cho phép cô cự tuyệt hoặc là chạy trốn. Hơi thở cường hãn thành thục của đàn ông quanh quẩn trong mũi cô, cô không tự chủ được mà hơi híp mắt lại, ngẩng đầu lên đáp lại nụ hôn của anh.
“Ừ a…”
Không khí trong phổi sắp bị ép khô, cô vẫn chưa học được cách thở như thế nào. Cô không nhịn được nữa, hơi nâng người lên, để hai nụ hoa trần trụi áp lên lồng ngực màu đồng cổ nóng bỏng. Hai nụ hoa nhẹ nhàng ma sát với làn da đang căng lên của anh.
Cảm giác cô đã thuận theo, Triệu Hành Uy mới buông lỏng bàn tay đang giữ tay cô, bàn tay to chuyển thành mò lên đỉnh tuyết phong kiều diễm, nắn nhẹ hai bầu vú đầy đặn.
Tranh Phù có cảm giác mình lại sắp thiếu dưỡng khí, trong đầu cô trắng xoá, lòng bàn tay nóng bỏng của anh lướt qua lướt lại trên da thịt cô, khiến cô có cảm giác tê ngứa là lạ, không tự chủ vặn vẹo vài cái.
Vất vả lắm cái lưỡi nóng bỏng kia mới rời khỏi miệng cô, cô lập tức hít thở từng ngụm từng ngụm, đầu óc cuối cùng cũng có thể chậm rãi chuyển động. Nhưng, môi kia lưỡi lại bắt đầu đánh úp về phía cổ cô, tới lui trên bả vai cô.
“Ừ a… Không cần, rất ngứa…”
Triệu Hành Uy vừa mút cổ cô, vửa hưởng thụ tiếng ưm cự tuyệt mềm mại.
Lòng bàn tay tăng thêm ít lực đạo xoa bóp bầu vú, bầu vú tuyết trắng hơi tràn ra các kẽ ngón tay. Xoa nắn vài cái rồi anh lại dùng ngón tay trỏ và ngón cái vân vê nụ hoa của cô, nụ hoa mẫn cảm trải qua sự huấn luyện lão luyện của anh, lập tức trở nên đỏ bừng đứng thẳng chào anh.
“Mẫn cảm như vậy, ừ?” Anh chôn mặt bên cổ cô, tiếp tục trêu đùa, “Nói cho anh biết, em có thoải mái không?”
Tranh Phù nào chịu được sự khiêu khích của anh, thần trí cũng bắt đầu mơ hồ, tay nhỏ bé nắm lấy cánh tay anh, cả người gần như hận không thể ỷ ôi trong lòng anh.
“Ừ… Thoải mái…” Cô đỏ mặt gật gật đầu, chợp mắt hưởng thụ sự phục vụ của anh.
Có được câu trả lời hài lòng, lúc này anh mới hôn thuận theo xương quai xanh xuống nụ hoa mê người.
Hơi thở nóng rực phun trên bầu vú mẫn cảm, làm hai quả mật đào run run một chút, con ngươi đen trói chặt lấy nụ hoa hơi chớp lên, từ từ biến thành màu đỏ.
Đầu lưỡi thăm dò khẽ liếm nụ hoa, lập tức dẫn tới tiếng yêu kiều của chủ nhân.
Liếm vài cái trên hai nụ hoa, lại liếm vòng quanh hai quầng vú vài vòng, anh mới ngậm nụ hoa vào trong miệng, hận không thể nuốt luôn vào bụng.
“Ừ a…”
Tay nhỏ bé nắm lấy ga giường dưới thân, cô hơi nâng nửa người lên tự giác đưa hai quả mật vào trong miệng và tay anh thưởng thức.
Bàn tay to nóng rực bắt được quả mật đào chưa được anh yêu thương, bên này anh ngậm lấy nụ hoa không ngừng bú mút, bên kia liền dùng ngón tay nhấn áp xoa bóp. Hai quả mật đào căng lên, được anh âu yếm đến nóng bỏng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]