Chương trước
Chương sau
Đã trải qua hai lần cao trào, dược tính trong người Tranh Phù bắt đầu rút đi. Ý thức vẫn có chút mơ mơ hồ hồ, nên cô không rõ mình đang ở nơi nào.

Nhưng đối với Triệu Hành Uy từ đầu đã không được thỏa mãn. Yêu cô say đắm nhưng lại cô mà kìm nén dục vọng, hơn nữa vốn tính dục mãnh liệt, khiến anh bắt đầu đợt thế công thứ ba. Thậm chí, không chú ý tới Tranh Phù dần dần không nhiệt tình chủ động như vừa rồi.

Rút phân thân ra khỏi cơ thể cô, hai mảnh môi hoa trắng mịn hiện tại đã sưng đỏ. Cuộc hoan ái điên cuồng vừa rồi làm khe hở trắng mịn không khép lại được, thậm chí có thể nhìn đến thịt non đỏ bừng bên trong. Tinh dịch hơi chảy ra, thoạt nhìn phá lệ dâm mị.

Vừa nghĩ hết thảy đều do mình tạo thành, trong lòng Triệu Hành Uy tràn đầy nhu tình và thỏa mãn.

Còn Tranh Phù vì thể lực cạn kiệt mà mềm yếu nằm lỳ ở trên giường, vẫn duy trì tư thế nằm sấp, toàn thân mềm nhũn không có một chút khí lực. Thậm chí ngay cả lúc Triệu Hành Uy đỡ cô nằm nghiêng trên giường, rõ ràng đã khôi phục một chút ý thức nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản.

“Bảo bối, thật đúng là muốn em thế nào cũng không đủ.”

Anh nghiêng người nằm sau lưng cô, một bàn tay luồn qua nách cô đặt lên chỗ bụng hơi gồ, bàn tay còn lại nâng một bên chân cô lên. Hoa tâm trắng mịn lộ rõ, lập tức bị x phân thân hoa tâm ngăn chặn.

“A…”

Trong nháy mắt thân thể bị xuyên qua, ý thức Tranh Phù lập tức thanh tỉnh.

Triệu Hành Uy áp sát vào lưng cô, bàn tay ấn lên bụng cô, động thắt lưng để phân thân rút ra đâm vào càng nhanh hơn. Anh hôn lên tấm lưng trắng nõn của cô, mút da thịt trên vai để lại những dấu hôn nhàn nhạt.

Anh gọi tên cô, hưởng thụ cảm giác chặt chẽ ma sát đầy khoái cảm.

Đầu óc Tranh Phù bắt đầu chuyển động, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra.

Cô với cô nhỏ hàn huyên một buổi chiều, rồi trước khi ăn cơm chiều uống một ly nước ép dưa hấu cô nhỏ bưng tới. Sau đó?

Hình như cô về tới phòng mình, thật lâu sau mơ mơ hồ hồ cảm giác có người tiến vào. Rồi cô bắt đầu bò lên người kia, thậm chí yêu cầu đối phương quấn quýt cùng mình!

Tất cả kí ức nhanh chóng ùa về, giờ khắc này phân thân lưu lại bên trong thân thể không ngừng co rút nói cho cô biết. Cô nhỏ lại một lần bỏ thuốc cô, còn cô đang ân ái cùng với dượng!

“Không cần… Không cần… Dượng, cháu là Tranh Phù a… Không cần…”

Tranh Phù đau khổ bắt đầu giãy giụa, đã qua hai lần giao hoan nenen mật huyệt đã sưng đỏ, truyền đến một tia đau đớn. Không có dược lực, môi hoa chỉ có thể miễn cưỡng khó khăn phun ra nuốt vào phân thân khổng lồ, gần như lấy sắp mạng của cô.

Người đàn ông đang chìm trong  nhục dục vui vẻ không phát hiện cô gái trước mặt đã tỉnh lại, mà vẫn siết chặt eo cô, đưa phân thân vào trong mật huyệt mềm mại.

Có lẽ là đau lòng thân thể cô sẽ không chịu nổi, bàn tay trên bụng từ từ trượt về phía đài hoa. Đẩy đóa hoa ra, xoa nắn hoa hạt gồ lên.

“A… Không cần… Dượng, không cần a… A ừ… A a…”

Tranh Phù thật không muốn thừa nhận, nhưng lại phát ra tiếng rên rỉ không được không tự nhiên. Loại thanh âm này lúc tỉnh cô chưa từng nghe qua, nên càng cảm thấy hổ thẹn.

Nhưng thân thể lại không chịu được bắt đầu run run, hoa hạt bị nhấn vào không ngừng chạy ra dòng điện lưu tê dại, khiến tứ chi cô vô lực mềm nhũn. Lực tay càng ngày càng mạnh, còn không ngừng vân vê hoa hạt, Tranh Phù cảm giác lý trí của mình sắp tiêu tan hết rồi.

“A a… Không cần a… Dượng, van cầu dượng, không cần a a…”

Cô hét lên, gắt gao nắm lấy cánh tay cường kiện hữu lực, dùng sức lắc đầu, khắc chế từng dòng chất lỏng ấm áp đang trào ra, làm ướt đẫm phân thân.

Tranh Phù vô lực nằm sấp ở trên giường, lại một lần cao trào cô càng thêm hư nhược. Nhưng giờ phút này ý thức đã thanh tỉnh, khiến cô biết rõ mình dâm đãng thế nào, có bao nhiêu vui thích khi làm tình cùng dượng. Này, cái này chắc là khoái cảm đi?

Không đúng! Tại sao lại biến thành thế này?

Cảm giác đau lòng ngập tràn, những giọt nước mắt trong suốt nhỏ tí tách xuống ga trải giường.

Triệu Hành Uy bắt đầu động đậy thân thể, buông chân cô xuống, chuyển người cô lại, để cô chuyển thành tư thế áp vào người mình. Anh ôm thân thể mềm mại của cô ngồi dậy, bởi vậy Tranh Phù biến thành tư thế cả người ngồi trên người Triệu Hành Uy. Dưới tác dụng của trọng lực hơn nữa cô không cách dùng sức chống hai chân lên giường, nên chỗ kết hợp của hai người dính sát vào nhau.

“A… Ừ… Không cần…”

Mặt đối mặt, cuối cùng Triệu Hành Uy cúng thấy nỗi đau trong mắt Tranh Phù, mới phát hiện cô đã thanh tỉnh.

“Tranh Phù…Em tỉnh rồi?”

Anh lập tức đình chỉ luật động điên cuồng, dè dặt cẩn trọng ôm cô, một tay lau đi nước mắt trên gò má cô.

Cuối cùng yên tĩnh trong chốc lát, Tranh Phù nỗ lực chống đỡ hai mắt mệt mỏi, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nóng rực của Triệu Hành Uy. Trong lòng sợ hãi, chẳng biết tại sao lại có cảm giác thẹn thùng muốn chui vào lòng anh.

“Dượng, van cầu dượng, không cần…” Yếu ớt cầu xin, cô cảm thấy thân thể mình sắp biến thành hai nửa.

Anh đau lòng nhìn cô, anh rất muốn dừng lại, nhưng dục vọng phồng lên trong cơ thể cô nói cho anh biết, có thể nhân lúc này hoàn toàn có được cô. Khiến cô biết rõ người đàn ông trước mặt cô là ai, người đàn ông hoàn toàn chiếm giữ cô là ai.

“Tranh Phù, bảo bối, đừng sợ. Anh không làm em bị thương.”

Nói xong anh hôn lên đôi môi cô, bàn tay to nắm lấy mông cô bắt đầu một vòng luật động mới.

Tranh Phù không dám tin trừng lớn mắt, dượng bây giờ đang tỉnh táo sao! Nhưng, sao anh lại gọi tên cô, muốn quấn quýt cùng cô!?

Nhưng càng đáng xấu hổ chính là, ý thức của cô cũng thanh tỉnh, tác dụng của thuốc cũng biến mất gần hết. Khi anh lão luyện mà dịu dàng hôn cô, thế nhưng cô còn chủ động nhào lên cổ anh, bắt đầu đáp trả.

Nước mắt lại một lần nữa chảy xuống, nhưng cô lại không có biện pháp ngăn cản thân thể tự động đón ý nói hùa với mối lần rút ra đâm vào của anh.

“Ừ a… Không cần, dượng, không cần… A ừ…” Một bên lý trí cự tuyệt, nhưng thân thể lại bắt đầu đón ý nói hùa, thậm chí vừa cự tuyệt vừa phát ra rên rỉ. Không cần, cô không nên dâm đãng như vậy!

Từng tiếng thân thể va chạm vào nhau tra tấn lý trí của Tranh Phù, nhưng cô chẳng còn sức lực ngăn cản Triệu Hành Uy tàn sát bừa bãi.

Tinh dịch trong hoa hồ càng ngày càng nhiều, vùng bụng vốn bằng phẳng bây giờ hơi phồng lên. Tuy nhiên phân thân rút ra đâm vào trong mật huyệt lại càng ngày càng sâu, giống như muốn tiến vào nơi sâu nhất của hoa hồ.

“Không cần… Dượng, van cầu dượng… Không cần… A ừ… Thật trướng…”

Tranh Phù khó chịu thống khổ bắt đầu giãy giụa. Chẳng những chứa đầy chất lỏng mà hoa hồ không ngừng co rút rung động, mỗi một cái sáp nhập cũng làm cho hoa hồ trướng thêm một phần, cô không kìm được bắt đầu nỉ non.

“Tranh Phù… Tranh Phù, đừng khóc…”

Anh giữ lấy cổ cô, đầu lưỡi khẽ liếm những ngọt nước mắt mằn mặn của cô, hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt. Tuy rằng trong đầu anh rất thương tiếc, nhưng lại không ngăn cản được dục vọng dâng trào trong người.

Đâm mạnh vào trong mật huyệt, nơi riêng tư của hai người hoàn toàn dính chặt vào nhau. Phân thân đâm thẳng vào trong miệng hoa hồ, chuông miệng mở rộng ra, anh rót toàn bộ tinh dịch vào trong đó.

“A ừ… Không cần…”

Tranh Phù mềm yếu ghé vào đầu vai Triệu Hành Uy, hiện tại cô chẳng còn sức lực nào để động đậy một ngón tay nữa rồi.

Toàn thân cao thấp trừ cảm giác bủn rủn tê dại, thân thể không bị khống chế bắt đầu co rút, trong mật huyệt toàn là tinh dịch anh bắn vào.

Ôm nàng từ từ nằm xuống giường, anh kéo chăn che đậy thân thể trần truồng của hai người, nhưng lại át được mùi hương dâm mị nồng đậm trong phòng.

Đã tiêu hao hết toàn bộ tinh lực, Tranh Phù cơ hồ lập tức ngủ say. Triệu Hành Uy cảm thấy mĩ mãn ôm âu yếm cô gái nhỏ, rồi cũng ngủ say bên cạnh cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.