Chương trước
Chương sau
Từng câu từng chữ của Tranh Phù đều mang ý châm chọc, bởi vì Lâm Phi chỉ là một tình nhân, hiển nhiên là không có địa vị gì.

“Cô là ai?” Lâm Phi vừa thấy được cô gái này, trong đầu chấn động, từ lúc nào Triệu Hành Uy lại có thêm một cô cháu gái thế này.

“Dì, hóa ra trí nhớ của dì có vấn đề, trách không được lại giống chó điên sủa bậy.”

Tranh Phù dùng ánh mắt như đang nhìn một đứa ngốc, “Tôi gọi Hạ Lan Thấm là cô, đương nhiên là cháu gái của cô ấy rồi. Triệu Hành Uy là dượng cảu tôi, bây giờ dì đã biết rõ chưa?”

“Cô!”

Bị một cô bé châm chọc như thế, Lâm Phi giận phát run.

“Tôi thế nào? Nói toạc ra cô cũng chỉ là tình nhân của dượng tôi mà thôi, đặt ở cổ đại, nhiều lắm cô cũng chỉ được coi là thị thiếp.” Nói rồi, Tranh Phù đột nhiên che miệng lại, “Nga, không đúng, nhiều lắm cũng chỉ được coi là nha hoàn làm ấm giường.”

Hai tròng mắt cong cong tràn ra ý cười, dáng vẻ khinh thường đánh giá cao thấp người tên Lâm Phi này.

Dù cô có đối xử với Hạ Lan Thấm thế nào, thì đó vẫn là cô ruột của cô. Cô có thể dễ dàng tha thứ cho việc cô nhỏ đã làm, nhưng không thể dễ dàng tha thứ cho người ngoài trách móc người nhà của cô. Người phụ nữ này nói cô nhỏ không có gia giáo, không phải có nghĩa nói cô cũng không có gia giáo hay sao!

Cô mặc kệ người phụ nữ này rốt cuộc có con với dượng hay không, dù sao cô cũng không cho phép bất luận kẻ nào vũ nhục người nhà mình.

“Cô… Hạ Lan Thấm, cô khá lắm!” Trong đầu Lâm Phi đột nhiên hiện lên một đạo tinh quang, khóe miệng hơi nhếch lên, “Cô thật đúng là lợi hại, sợ bản thân mình không giữ được chồng, liền cho cháu gái của mình xuất mã. Tiểu nha đầu, nhìn cô tuổi còn trẻ, dượng cô chắc chắn không có hứng thú với cô đâu.”

Lâm Phi nói chuyện này vốn chỉ muốn sỉ nhục kích thích Hạ Lan Thấm, lại không biết trúng ngay chỗ đau của Hạ Lan Thấm. Giống như Tranh Phù nói, câu nói ấy đã vạch trần sự dơ bẩn trong lòng Hạ Lan Thấm.

“Cô mới là bà già! Chẳng qua chỉ là tình nhân, còn dám nghênh ngang tới cửa, Hạ Tranh Phù tôi chưa từng gặp người đàn bà nào không biết xấu hổ như cô! Cô thiếu đàn ông thì cứ tùy tiện tìm một tên trai bao đi, làm gì phải đến đây nhiều lời!”

Giờ phút này Tranh Phù vẫn còn một tia lý trí, cô vẫn muốn quên vết sẹo bị vạch trần, những ngôn từ độc ác mà cô nghĩ được không chịu sự khống chế của đại não đã tràn ra khỏi miệng.

Hạ Lan Thấm và Hồ Địa Hưng đều bị sợ choáng váng, không nghĩ tới Tranh Phù lại tức giận như thế.

Lâm Phi cũng không nghĩ tới mình lại bị một tiểu nha đầu sỉ nhục trước mặt mọi người, cơn tức giận lập tức vọt lên tận óc, thậm chí cô ta quên mất đây là Triệu gia. Cô ta giơ lên tay, không chút nghĩ ngợi giáng xuống một cái tát.

Bốp một tiếng, Tranh Phù chỉ cảm thấy trên mặt đau xót, thân thể vốn không chút sức lực lập tức ngã ngồi trên mặt đất.

Chờ Hạ Lan Thấm và Hồ Địa Hưng lấy lại tinh thần, chỉ thấy Tranh Phù che bên mặt bị đánh, vẫn không nhúc nhích ngồi dưới đất. Còn Lâm Phi thoáng cảm thấy lạ nhưng vẫn giữ vẻ cao ngạo.

“Tranh Phù…”

“Lâm Phi! Cô làm gì ở đây!”

Hạ Lan Thấm muốn đứng dậy, lại cảm thấy choáng váng hoa mắt ngã ngồi trên ghế sofa, chỉ còn kịp kêu một tiếng Tranh Phù. Cùng lúc đó có một giọng nam vừa nghiêm khắc vừa tức giận lại gần như phá tan tận trời.

Mọi người nhìn về phía người nổi giận đùng đùng đi tới, Lâm Phi và Hạ Lan Thấm cùng không lên tiếng, còn Hồ Địa Hưng muốn giải thích. Nếu là trước đây, Lâm Phi nhất định sẽ thêm mắm thêm muối, cuối cùng biến thành Tranh Phù thành người làm sai.

“Hành Uy, cuối cùng anh đã trở lại, anh…”

Lâm Phi muốn tiến lên tỏ vẻ yếu thế, lại bị Triệu Hành Uy đẩy ra.

“Tranh Phù, xảy ra chuyện gì? Không sao chứ?” Anh dè dặt cẩn trọng nâng Tranh Phù dậy, đã thấy nửa bên mặt cô sưng đỏ.

Tranh Phù rụt người lại, không nói được một lời. Từ nhỏ đến lớn cô còn chưa bao giờ bị đánh, một tát này thật sự rất đau. Từ khi đến Triệu gia, cô không phải bị thương thì cũng bị đánh, thậm chí ngay cả đầu đêm cũng mất. Rõ ràng cô luôn làm chuyện tốt, tại sao người chịu khổ luôn là cô?

Nước mắt không kìm được tuôn rơi, từng giọt từng giọt rơi trên mu bàn tay Triệu Hành Uy.

“Tranh Phù, đừng khóc, là ai đánh cháu? Chuyện là thế nào, cháu đừng khóc mà.”

Những giọt nước mắt kia quả thực muốn lấy mạng Triệu Hành Uy mà, bất luận anh giúp cô lau nước mắt rồi khuyên nhủ thế nào cô vẫn khóc. Từ sau chuyện lần này, anh gần như không được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô nữa, anh sợ cô khóc hơn bất cứ ai. Anh cũng chưa từng an ủi ai, nên hiện tại càng luống cuống tay chân.

Hồ Địa Hưng nhìn rõ tất cả, nhất thời cảm giác vừa rồi mình đã nghĩ nhiều, Triệu Hành Uy cũng có tình cảm với Tranh Phù, đã không có khả năng để ý rốt cuộc ai đúng ai sai. Chỉ sợ dù Tranh Phù có phạm lỗi, Triệu Hành Uy cũng sẽ không thể nhẫn tâm trách cứ cô.

“Hành Uy, anh không biết, cô cháu gái này của anh miệng lười lợi hại. Vừa rồi anh không thấy, cô ta và Hạ Lan Thấm sỉ nhục em thế nào, anh phải làm chủ cho em.”

Lâm Phi ỷ vào thân phận đại tiểu thư của mình cùng quan hệ với Triệu Hành Uy, chỉ cho rằng Tranh Phù cũng chỉ là cháu gái của Hạ Lan Thấm. Triệu Hành Uy không thích Hạ Lan Thấm, sao có khả năng thích Tranh Phù. Nhưng cô ta đã không nhìn rõ, Triệu Hành Uy rất thương Tranh Phù.

“Là cô ta sỉ nhục cô nhỏ trược! Cô ta nói có con của dượng, còn muốn cô nhỏ rời đi! Rõ ràng là cô ta nói trước, còn đánh cháu!” Rõ ràng không phải là cô sai, lại bị kẻ ác cáo trạng trước, Tranh Phù lấy mu bàn tay lau nước mắt, bắt đầu biện giải.

Cô ghét nhất là được bị người khác vu hãm, nhưng một khi hé miệng lại khẽ động đến gò má sưng đỏ, đau đến rơi nước mắt.

Triệu Hành Uy phát hiện mình không còn quản được rốt cuộc ai đúng ai sai, trong mắt anh chỉ có gò má sưng đỏ của Tranh Phù, và hai mắt khóc đến sưng húp của cô.

“Ai đánh cô ấy?”

Đặt Tranh Phù ngồi trên ghế sofa, Triệu Hành Uy xoay người nhìn Lâm Phi, đôi mắt đen hiện đầy vẻ hung ác nham hiểm, con ngươi lãnh liệt khóa chặt lấy người phụ nữ trước mặt.

“Em… Cô ta…là cô ta sỉ nhục em trước.” Lâm Phi hoảng sợ, cô ta chưa từng thấy dáng vẻ thế này của Triệu Hành Uy.

Lâm Phỉ lui về sau từng bước, cô ta cao ngạo không chịu cúi đầu, tự nhận Triệu Hành Uy tuyệt đối sẽ không làm gì mình.

“Có phải cô đánh cô ấy không!”

Anh không cần biết rốt cuộc Tranh Phù nói với cô ta cái gì, rốt cuộc là ai nói trước. Từ lâu anh đã đoạn tuyệt quan hệ với tất cả tình nhân, ngay cả Lâm Phi anh cũng đã sớm cảnh cáo cô ta, anh va cô ta đã không còn bất cứ quan hệ nào.

Bị Triệu Hành Uy chất vấn làm đại tiểu thư Lâm Phi cáu kỉnh, cô ta ưỡn thẳng sống lưng.

“Đúng vậy, thì sao! Hạ Lan Thấm là loại phụ nữ hạ lưu không biết xấu hổ còn chưa tính, nên cô ta cũng dạy dỗ cháu gái thành hạ lưu không biết xấu hổ… A!”

Còn chưa chờ Lâm Phi nhục mạ xong, một cái cái tát vang dội quanh quẩn trong phòng.

Tất cả mọi người không dám tin nhìn về phía Triệu Hành Uy, anh đánh Lâm Phi?!

Từng bị bao nhiêu phụ nữ tới cửa khiêu khích, anh đều làm như không thấy, tùy ý để họ nhục mạ Hạ Lan Thấm. Nhưng hôm nay, anh đánh Lâm Phi, thậm chí không để ý đến quan hệ của Lâm gia và Triệu gia.

Lâm Phi cũng bị sợ, nhiều hơn là khuất nhục. Anh đánh vào mặt cô ta trước nhiều người như thế, thậm chí còn làm trước mặt Hạ Lan Thấm, chỉ vì một cô gái không quan trọng!

“Anh… Anh đánh em?!”

“Lâm Phi, không phải tôi đã cảnh cáo cô, không cho phép cô đến chỗ này.” Triệu Hành Uy từng bước tới gần Lâm Phi, sắc mặt vẫn cực kì khó coi.

Lâm Phi sớm sợ tới mức lùi bước, không còn vẻ cao ngạo như vừa rồi.

“Cút ra ngoài, đừng để tôi động thủ với Lâm gia.”

Đừng nói là Hồ Địa Hưng với Hạ Lan Thấm, ngay cả toàn bộ người hầu Triệu gia tránh ở góc đều khiếp sợ nhìn Triệu Hành Uy.

Ai nấy đều thấy được, không phải vì Lâm Phi sỉ nhục Hạ Lan Thấm mới khiến anh động thủ, mà là vì Tranh Phù.

Lâm Phi bị sỉ nhục đương nhiên không ở lại được nữa, cô ta khóc lóc chạy ra khỏi Triệu gia. Tất cả mọi người đều không lên tiếng, hoàn toàn không biết Tranh Phù vẫn cúi đầu khóc nức nở.

“Còn thất thần làm gì, nhanh đi lấy đá lạnh đến đây.” Ra lệnh cho người hầu đứng trong góc, Triệu Hành Uy đến bên cạnh Tranh Phù, nâng gò má sưng đỏ của cô lên.

“Đau không?” Ngữ khí dịu dàng, hoàn toàn không giống người vừa nổi giận.

Tranh Phù sửng sốt một chút, nhưng phản ứng đầu tiên trong đầu vẫn là tranh luận với anh.

“Dượng thử bị đánh một cái xem, xem có đau hay không, ngu ngốc.” Cô không phải cố ý, chỉ thốt ra theo thói quen. Có đôi khi Hà Nghị hỏi cô, cô cũng quen trả lời như thế.

Người hầu vừa đi lấy đá lạnh đến bị hù sợ, Hạ Lan Thấm và Hồ Địa Hưng đứng bên cạnh cũng bị dọa, sợ ngay sau đó Triệu Hành Uy lại nổi giận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.