Chương trước
Chương sau
Giống như thường ngày, Tranh Phù cầm cốc sữa nóng Hạ Lan Thấm đưa tới. Đây là thói quen từ nhỏ của cô, trước khi đi ngủ nhất định phải uống một cốc sữa.
“Uống sữa xong thì nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Hạ Lan Thấm nhận lại cái ly không, ánh mắt nhìn Tranh Phù có áy náy đau khổ, có giãy giụa, đôi môi tái nhợt càng không có chút huyết sắc nào.
“Ừ, hình như cháu thật sự hơi mệt.”
Vốn mỗi lần cô uống sữa xong đều sẽ không ngủ ngay, nhưng không hiểu sao hôm nay đột nhiên cảm giác đặc biệt mệt. Thậm chí còn cảm thấy có chút yếu ớt, cô mềm nhũn đỡ mép giường ngồi xuống.
Hạ Lan Thấm thấy vậy lập tức buông cái ly trong tay xuống, đỡ lấy Tranh Phù nằm lên giường. Thấy cô thoáng muốn giãy giụa muốn cởi áo khoác, lập tức giúp cởi giúp cô.
“Tranh Phù, cô nhỏ cũng không muốn như vậy, xin con tha thứ cho cô được không? Cô cũng bất đắc dĩ thôi.”
Trong mông lung, Tranh Phù có cảm giác có người đắp chăn cho mình, còn nói xin lỗi cô rất nhiều.
Tại sao lại xin lỗi? Rốt cuộc làm sai cái gì? Là ai đang nói với mình?
Tranh Phù cố gắng giãy giụa, muốn khiến mình tỉnh táo lại, nhưng suy nghĩ càng ngày càng lúc ẩn lúc hiện, không ngừng có tiếng nói thôi miên cô, cuối cùng vô lực tùy ý để mình rơi vào bóng tối.
Triệu Hành Uy ăn được cơm chiều xong, cùng Hồ Địa Hưng hàn huyên rồi lập tức tìm cớ trở về phòng, bởi vì anh phát hiện có từng đợt khô nóng không ngừng từ bụng truyền đến.
Vừa về tới phòng, anh lập tức vọt vào phòng tắm, quần áo cũng không cởi, điên cuồng xối nước lạnh lên người. Nhưng cảm giác khô nóng ở bụng dưới vẫn không giảm bớt, mà còn không ngừng kéo lên trên.
Khi anh bước ra khỏi phòng tắm chuẩn bị thay quần áo ra ngoài tìm tình nhân giải quyết, lại nhìn thấy Hạ Lan Thấm đáng nhẽ không nên ở trong phòng lúc này.
“Cô thật to gan!”
Không cần nghĩ cũng biết, người phụ nữ này vẫn chứng nào tật nấy, không nghĩ tới qua bao nhiêu năm còn dám dùng chiêu này!
Hạ Lan Thấm bị bộ dáng của anh dọa sợ, cho tới nay tâm lý e ngại nên cô không dám đến quá gần anh.
“Hành Uy, em chỉ hi vọng anh ở lại. Lúc này, anh nhất định sẽ chán ghét như trước đây đâu.”
Triệu Hành Uy không muốn nghe cô ta nhiều lời nữa, chán ghét và hận ý khiến anh vô cùng tức giận, nhưng hai chân đã bắt đầu mềm nhũn, đến bước đi cũng khó khăn. Thật vất vả đi tới cửa giờ, anh đã thở hổn hển.
Thấy vậy, Hạ Lan Thấm lớn gan tiến lên, tay còn chưa chạm tới anh, đã bị hất mạnh ra. Trong lòng cô ta rất đau đớn, chẳng lẽ anh chán ghét cô ta đến thế sao?
Nhưng vừa nhìn thấy anh chuẩn bị ra ngoài, lập tức ý thức được có khả năng anh đi tìm tình nhân, càng có thể là cái cô Bạch Vân kia. Điều này khiến cô ta có dũng khí tiến lên ngăn anh lại, hiển nhiên Triệu Hành Uy đã không còn dư thừa khí lực để ngăn cản cô ta.
“Cút!”
Giờ phút này lý trí của anh đã bị dục vọng khống chế, nhưng anh cũng sẽ không thể chạm đến người phụ nữ trước mặt này.
Hạ Lan Thấm thấy anh đã như thế, nhưng vẫn không nhìn mình một lần, trong lòng lại càng đau xót. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện bỏ lỡ hiện tại thì sẽ không có cơ hội nữa, cô ta cắn răng tiến lên, vừa ép buộc vừa dìu anh, kéo anh đến cửa phòng đối diện.
“Hành Uy, em chỉ là quá yêu anh, thật đấy! Lúc này, anh nhất định sẽ thích.”
Nói xong, Hạ Lan Thấm mở cánh cửa đang khép hờ ra, dùng sức đẩy Triệu Hành Uy vào. Lập tức đóng cửa lại, còn khóa bên ngoài. Cả người cô ta mệt lả từ từ dựa vào ván cửa, nước mắt không kìm được tuốn rơi.
Cô ta biết, làm như vậy có thể sẽ mất đi người thân cuối cùng, nhưng cô ta không thể mất chồng, thật sự không thể!
Còn Triệu Hành Uy đột nhiên bị đẩy mạnh vào phòng, phản ứng đầu tiên là xoay người định mở cửa, lúc này mới phát hiện cửa đã bị khóa lại. Nghĩ đến Hạ Lan Thấm thì không bằng anh nên nghĩ xem làm thế nào, cảm giác khô nóng từ bụng dưới lại dâng lên. 
Cố hết sức đỡ ván cửa, hai tay nắm chặt, vất vả lắm mới thích ứng được với căn phòng tối tăm. Như có như không, Anh lại ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ cơ thể phụ nữ.
Mở mắt ra, anh bị cảnh tượng trước mắt làm trấn động.
Anh ý thức được còn một cô gái đang ở trong phòng, còn chưa chờ anh suy xét là ai, thiên hạ trên giường đã hấp dẫn ánh mắt của anh.
Tranh Phù đang nằm trên một tấm ga trải giường màu hồng. Da thịt tuyết trắng trong bóng tối càng có vẻ trong suốt, khuôn mặt ngủ say cực kỳ an tâm, lông mi dài phủ một cái bóng mờ trên mắt, gò má phiếm hồng, xuôi theo gáy ngọc xuống là hai bầu vú tròn không hề được che đậỵ.
Hai nụ hoa đã nở rộ vì bị không khí lạnh kích thích, một đường uốn lượn xuống vùng bụng bằng phẳng. Đôi chân trắng nõn hoàn mỹ cũng lộ ra, giữa hai chân là rừng rậm chưa từng được ai khai phá.
Hình ảnh trước mắt khiến Triệu Hành Uy lập tức ý thức được, lúc này đây Hạ Lan Thấm dùng cháu gái của mình để quyến rũ anh. Anh bùng phát giận dữ, nhưng lại phát hiện Tranh Phù không giống như đang ngủ say. Cuối cùng, anh như ra hiểu cái gì, lửa giận càng bốc cao.
Nhưng còn chưa chờ phát tác, cơn sóng nhiệt ở bụng dưới lại bùng lên, khiến anh phải đỡ mép giường để ổn định lại.
Mùi thơm nhàn nhạt từ cơ thể thiếu nữ không ngừng vấn vương quanh mũi, nếu tiếp tục ở càng gần cơ thể hoàn mĩ của cô thì lý trí của anh cũng hỏng mất.
Bàn tay to nóng rực vô ý thức dán lên da thịt hơi lạnh, xúc cảm mềm mại từ lòng bàn tay khiến anh theo bản năng càng dùng sức xoa bóp.
Chút lý trí còn sót lại không ngừng bảo anh dừng tay, nhưng thực tế thân thể anh đã ướt đẫm mồ hôi, quần áo dính sát vào da thịt.
Khi anh thở gấp áp xuống người Tranh Phù, thì đã chẳng còn một mảnh quần áo. Hai mắt đỏ sậm nhìn khuôn mặt trầm tĩnh xinh đẹp khi ngủ của cô, hơi thở nóng rực phả trên mặt cô.
Tranh Phù đã mê man, nên hoàn toàn không biết dượng của cô giờ phút này đã  hóa thân thành dã thú, đè lên thân thể non nớt của cô, vận sức chờ phát tiết hết dục vọng trong thân thể.
Khi nụ hoa của cô lướt qua lồng ngực của anh sinh ra một dòng điện đánh thẳng vào từng mạch máu của anh, chút lý trí cuối cùng còn sót lại cũng bị ăn mòn.
Môi anh phủ lên môi cô, cạy mở hàm răng, tận tình hút hương vị tươi mới ngọt ngào trong miệng cô. Rồi môi anh lại phủ lên từng tấc da thịt chưa bao giờ bị người đàn ông nào chạm đến. 
Cho đến tận khi môi cô hơi sưng lên, anh mới rời đi. Xuôi theo cần cổ, anh ngừng lại trên nụ hoa, một tay xoa bóp bầu ngực tròn mềm mại, miệng thì ngậm một nụ hoa khác. Bàn tay trống không đã trơợt tới giữa hai chân cô, hơi thô lỗ tách hai đùi ngọc ra.
Vùng đất hoang chưa bao giờ được người khai phá, giờ phút này lại bị anh thô lỗ dùng ngón tay chậm rãi mở ra. Xúc cảm mềm mại khiến dục vọng của anh càng tràn đầy, cả thân thể chen vào giữa hai chân cô.
Tranh Phù không biết, hai chân cô đã bị tách ra, dục vọng nóng rực từ từ đi vào mảnh đất hoang kia, dấu hiệu của sự ngây thơ thuần khiết giữ lại mười tám năm từ từ bị xé rách.
Dù có chìm trong bóng tối, nhưng cô vẫn cảm giác được sự đau đớn, thân mình hơi hơi từ chối. Nhưng tất cả những điều này đều không chống lại được bóng tối đang không ngừng bủa vây, chút giãy giụa yếu ớt càng làm bùng lên dục hỏa trong người dã thú.
Một đôi đùi ngọc tuyết trắng hoàn toàn bị tách ra, dục vọng nóng rực mất khống chế xông thẳng vào trong cơ thể non nớt.
Cảm giác thư sướng làm Triệu Hành Uy quên mất thiếu nữ dưới thân là cháu gái mình, chút lương tri còn sót lại của anh biến mất hầu sạch. Tiếng kêu đau yếu ớt bị vùi lấp dưới dục vọng mãnh liệt, anh chỉ cố hưởng thụ rong ruổi trong khoái cảm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.