Thiên Đại Lan vẫn luôn rất tò mò về tuổi thiếu niên của Diệp Tẩy Nghiễn.
Hay nói chính xác hơn, là thời thanh xuân.
Diệp Tẩy Nghiễn đi học sớm, lại còn nhảy lớp, thế nên so với bạn bè cùng lớp thì anh nhỏ hơn hai ba tuổi. Với người hai mươi, ba mươi, bốn mươi… thì chênh lệch ba tuổi chẳng đáng gì, nhưng ở cái tuổi mười mấy thì ba tuổi ấy rõ ràng khác biệt rất lớn.
Thực ra anh hiếm khi nhắc đến quãng đời đi học của mình. Những năm tháng dài dằng dặc ấy, trong miệng Diệp Tẩy Nghiễn chỉ gói gọn bằng một câu: “Lúc đi học cũng khá vất vả.”
Mà giờ đây, Thiên Đại Lan đang đứng ngay trong cái “vất vả” được anh nói nhẹ tênh ấy.
Lúc này, Diệp Tẩy Nghiễn cao gầy, khung xương đã phát triển hoàn chỉnh nhưng chưa có được cơ bắp rắn rỏi, ấm áp như sau này; vì áp lực học tập mà anh có chút thói quen hút thuốc; ở nơi đất khách quê người sống một mình, có lúc vì dự án không tiến triển mà đau đầu, phải cân nhắc từng từ, xóa đi viết lại nhiều lần những email gửi cho giáo sư.
Anh chưa từng nói, rằng thời điểm đó mình cũng rất cô đơn.
Giống như một cây anh đào lạc lõng giữa đám tùng xanh.
Bị cô bất ngờ hôn, cổ Diệp Tẩy Nghiễn lập tức đỏ lên. Anh nhìn thẳng vào mắt Thiên Đại Lan, cô đoán rằng anh muốn buông ra câu gì kiểu “vô sỉ” các thứ, nhưng anh chẳng nói gì, chỉ nặng nề hít một hơi.
Đôi mắt Thiên Đại Lan vẫn lấp lánh sáng.
“… Em nên nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-kiem-soat-da-le/5197422/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.