(Tiếp nối phần cuối chương 5, giả định rằng Thiên Đại Lan chưa nói ra tên Diệp Hi Kinh)
Thiên Đại Lan rõ ràng cảm nhận được “Diệp Hi Kinh” đã thay đổi.
Sau ngần ấy thời gian không gặp, cả con người anh ta như lúa khô gặp mưa, điên cuồng lớn lên, cơ bắp rắn rỏi hơn, vóc dáng to lớn, mạnh mẽ hơn. Cả mùi nước hoa cũng không còn là hương thơm sạch sẽ, tươi mát như trước, mà trở nên trầm nặng hơn, từng chút một lắng xuống, lắng mãi… như một gốc cổ thụ vững chãi giữa khu rừng âm u.
Bóng tối cắt đứt thị giác, giúp cô ngửi rõ hơn mùi hương từ anh ta vị rượu lạnh buốt, xen lẫn chút bạc hà the mát, như thể vừa uống rượu lại vừa nuốt thêm nước bạc hà. Mùi lạnh như thế hoàn toàn trái ngược với cái ôm ấm áp mà anh ta dành cho cô. Thiên Đại Lan thở hắt một hơi ngắn, cảm giác nơi vừa bị vỗ nhẹ như đang dần dần được mở ra.
Tựa như một người thợ thủ công đang từ tốn đốn hạ một cây gỗ non còn chưa thành hình.
Tay Thiên Đại Lan bất giác siết chặt ga giường, cô muốn phát ra chút âm thanh rất nhỏ, nhưng cổ họng như không còn là của chính mình nữa, như thể cũng bị mở tung ra, từ trong nội thể rặn ép ra những âm thanh lạ lẫm. Đến mức chính cô cũng giật mình, chẳng giống ai, thậm chí còn không giống giọng nói bình thường của chính mình. Cô há miệng, muốn bảo Diệp Hi Kinh dừng lại, một chút thôi, thêm một chút nữa, cô chỉ muốn một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-kiem-soat-da-le/5197405/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.